Năm nay là bản mệnh của hoàng thượng, không thể thấy máu, lưu đày cũng vậy, cho đến nay người đi lưu đày, không ai còn sống trên đời.
Hắn đã đủ loạn rồi, mà những người này còn lần lượt đến gây thêm phiền phức cho hắn, đây là không cho hắn được yên ổn mà.
Hắn không yên ổn, ai cũng đừng mong tốt đẹp.
Hoàng Thượng cực kỳ tức giận với lời nói vừa rồi của Giang tướng quân, hắn chán ghét những kẻ gọi là trung thần yêu nước, nhất là những võ tướng này, đúng là không thể quá dung túng.
Một thân nhiệt huyết sôi trào, một đám hoàn toàn không có đầu óc, nếu không phải hắn nhẫn nhịn chịu nhục, nghị hoà với Bắc Quốc thì lúc này mấy kẻ đó còn có thể ngồi trong nhà, cả nhà già trẻ lớn bé ăn uống no say được sao.
Quan văn còn được, vận mệnh còn nằm trong tay hắn, hắn cũng có quyền quyết định, nhưng những võ tướng bên ngoài này, kẻ nào không vui nói không chừng có thể đâm đao về phía hắn.
Để cho người khác hộ tống Minh Dương sang Bắc Quốc làm hắn không yên tâm chút nào, cả đám mãng phu kia, có khi nóng đầu phát điên lên, giữa đường không chỉ không giao công chúa an toàn mà còn có đánh nhau với đối phương.
Bùi An là người thích hợp nhất, hắn hại chết Tần các lão, cả đám võ tướng bây giờ chỉ hận không thể lột da rút xương hắn.
Về phần đám người trong lao kia, chính Bùi An lật đổ bọn chúng, vậy thì cứ để hắn tự mình đi giải quyết, miễn đứng để lại một hai kẻ sống, phản sát trở về, giống như là...
"Bệ hạ yên tâm, thần nhất định không phụ kỳ vọng."
Bùi An lĩnh chỉ, hình như Hoàng Thượng lại không nghe hắn nói chuyện, híp mắt trầm tư, trong ánh mắt vô thức để lộ sự lạnh lẽo, quay đầu ra hiệu bảo Vương Ân lui ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn lại hai người Hoàng Thượng mới nhìn Bùi An, vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò:
"Đưa công chúa đi cũng tốt, giải quyết đám lão thất phu(1) kia cũng tốt, lần này khanh đi, quan trọng nhất là thay trẫm làm một chuyện."
(1)(Từ cũ) Người đàn ông là dân thường; người (đàn ông) dốt nát, tầm thường (hàm ý coi khinh, theo quan niệm cũ)
Bùi An vội vàng lui về phía sau hai bước, quỳ xuống, khom người dập đầu nói:
"Thần có chết cũng không chối từ."
Hoàng Thượng lấy bức tranh từ trong khung bên cạnh đưa cho Bùi An, trên mặt đã không còn vẻ ôn hoà từ lâu, chỉ còn lại ánh mắt tàn nhẫn độc ác:
"Kẻ này, trẫm nhất định phải nhìn thấy đầu hắn."
Bùi An vươn hai tay nhận lấy, lại mở tranh ra ngay trước mặt Hoàng Thượng.
Nam tử trên bức tranh rất bình thường, giống như là một thương nhân, đợi Bùi An xác nhận diện mạo xong, Hoàng Thượng lập tức nói với hắn: "Họ Trương, tên thật là Trương Trị, là một phú thương, gần đây có người nhìn thấy hắn lui tới ở Giang Lăng, sợ là cố ý đi qua Tương Châu, muốn lẻn vào Bắc Quốc, sau khi chuyến này khanh đưa Minh Dương xong thì đi ngang qua biên cảnh, trẫm đã phái thám tử ở bên Tương Châu, chỉ cần bắt được người, không quản là chết hay sống, trẫm chỉ muốn xác nhận đầu của hắn.
"Hoàng Thượng nói xong:"Còn đám người lưu đày kia, khanh cứ tuỳ tình hình mà làm, nếu trở ngại cho khanh thì xử lý sớm một chút, nhớ kỹ, đừng lưu hoạ lại cho mình.Vâng."
Bùi An ở điện Dưỡng Tâm, đợi một canh giờ sau mới đi ra, vừa đi ra thì bắt gặp Hoàng Hậu Ôn thị đến thỉnh an Hoàng Thượng.
Ôn thị tiến cung vào năm thứ hai sau khi tiên Hoàng Hậu Bùi thị mất.
Diện mạo đoan trang, tính tình trầm tĩnh, rất được lòng của hoàng thượng, nghe nói hai người quen biết ở ngoài cung, được hoàng thượng nhìn trúng rồi mang vào cung, không đến nửa năm đã mang long tự.
Hơn nửa năm sau, Ôn thị lại vì Hoàng Thượng hạ sinh vị hoàng tử đầu tiên, Hoàng Thượng rất cao hứng trực tiếp phong nàng làm Hoàng Hậu, mà hoàng tử đầu tiên nàng hạ sinh đương nhiên trở thành đương kim thái tử.
Bùi An khom người hành lễ vấn an nàng, vẻ mặt Ôn thị cũng tràn đầy sầu muộn, chỉ ôn hòa gật gật đầu với hắn sau đó mang theo cung nữ phía sau đi vào.
Tiễn Bùi An đi, trên mặt Hoàng Thượng đầy vẻ mệt mỏi, thấy Ôn thị tới thì có phần bất ngờ, đưa tay dắt nàng đến ngồi bên cạnh mình:
"Sao nàng lại tới đây?"
"Thần thiếp đến thăm bệ hạ."
Ôn thị dịu dàng đáp một câu, hiểu chuyện đấm vai cho hắn.
Hoàng Thượng nhắm mắt hưởng thụ trong chốc lát, đột nhiên kéo tay nàng lại, kéo nàng về phía trước để cho nàng nằm sấp trên đùi hắn, sau đó cởi vạt áo trên gáy nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!