Chương 34: (Vô Đề)

Không phải bầu rượu đêm qua của nàng đều rót đầy cho hắn sao?

Sự nghi ngờ mơ hồ đang khóa chặt giữa lông mày Bùi An, Đồng Nghĩa đi tới, nghe được lời của Thanh Ngọc thì cười giải thích:

"Tối qua phu nhân không uống rượu."

Vừa dứt lời, cả ba người bên này đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Đêm qua Thanh Ngọc xách một bầu rượu không biết từ đâu tới, Đồng Nghĩa rất rõ ràng, kịp thời nói:

"Bầu rượu của phu nhân là cô nương lấy trước mặt nô tài, không phải rượu gì đâu, là nước chanh ngâm thôi."

Sắc mặt Bùi An ngưng đọng.

Vẻ mặt Vân Nương cũng sững sờ, làm gì có khả năng chứ.

Sao có thể là nước chanh… Nàng đã lảng tránh một buổi sáng, lúc này Vân Nương cũng bất chấp, ánh mắt hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Mặt mày y rũ xuống, còn đang khuấy canh bí đỏ trong bát.

Hoàn toàn không có khả năng.

Nàng nhìn thấy hắn say, ánh mắt đều thay đổi, nếu hắn tỉnh táo, chỉ bằng bộ y phục xa cách thanh cao của hắn, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hoang đường như đêm qua, cũng tuyệt đối không nói những lời xấu hổ như vậy...

Sao trong bầu rượu kia có thể là nước chanh chứ, Vân Nương không nhịn được, khàn giọng hỏi Đồng Nghĩa:

"Sao là nước được chứ, ta nhìn không giống, có nhầm lẫn gì hay không?"

Vân Nương không tin, Bùi An bên cạnh lại rõ như ban ngày.

Hắn uống nước hay rượu, đương nhiên y rõ ràng nhất, đêm qua khi rượu chảy xuống họng, hắn đã phát hiện ra mùi rượu kia kỳ quái, vốn còn tưởng rằng đó là rượu trái cây, không ngờ lại là nước chanh.

Sau đó, trong đầu hắn mê loạn... Rốt cuộc là nguyên nhân gì, lúc này cũng sáng tỏ rồi.

Bùi An khẽ nghiêng đầu, ngón tay nhéo đuôi lông mày một cái, đêm tân hôn, hắn càn rỡ như vậy chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Thấy cô gia trầm mặc, Đồng Nghĩa bên cạnh trả lời Vân Nương:

"Không chỉ có bầu rượu của phu nhân là nước chanh, bầu rượu của ngài cũng vậy."

Vừa dứt lời, lúc này đổi lại Bùi An ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, vẻ mặt cũng mang theo nghi ngờ giống nàng lúc nãy.

Ý là sao?

Bầu rượu kia của  cũng là nước chanh? Vậy nàng uống gì vậy, sao lại say thành như thế, thần trí mơ màng…

Nếu nàng tỉnh táo, chỉ bằng dáng vẻ đoan trang ngoan ngoãn của nàng bây giờ, giọng của nàng có thể rên thành như thế sao? Thân thể có thể mềm mại như vậy sao? Chẳng lẽ là yêu tinh câu hồn câu phách?

Không có khả năng…

Là rượu.

Bùi An không hỏi hắn, phản bác như đinh đóng cột.

Đồng Nghĩa sửng sốt.

Chân tướng trong lòng không nói ra không được, cho nên hắn dứt khoát kể lại ngay từ đầu: "Hôm qua chủ tử hỏi nô tài là chuẩn bị một bầu rượu, nô tài đi vào bếp muốn lấy một bầu nhưng tiệc rượu hôm qua quá nhiều người, bình rượu nào cũng thấy đáy thành thử nô tài đến phòng lão phu nhân xin một bầu, sau đó lão phu nhân bảo ma ma Phúc đưa cho nô tài một bình rượu, nô tài còn tưởng đó là rượu nữa là.

Trên đường trở về thì gặp cô nương bên canh phu nhân, lập tức chia cho nàng một bầu, sau đó lúc trở về thì phát hiện trong bình đó không phải là rượu gì. Có lẽ lão phu nhân sợ thế tử, phu nhân uống say lỡ ngày lành tháng tốt nên mới đưa nước chanh tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!