Sau khi biết ngọc bội là vật Hình Phong đã từng mang, đúng là Bùi An có ý nghĩ muốn vứt nó đi.
Nàng có thể nghĩ ra việc một khối ngọc bội tặng hai chồng, nhưng sau đó hắn ngẫm lại tình cảnh của nàng, không cha không mẹ, vả lại nhà họ Vương cũng không phải nhà đại phú đại quý, đại khái cũng không thể mua ra một khối ngọc bội thứ hai giống như vậy.
Không lâu phía trước hắn vừa mới thuyết phục bản thân, chấp nhận thứ nàng đã tặng cho người ta.
Còn bây giờ thì tốt rồi, nàng bảo trả lại.
Trong lòng Bùi An có phần không vui, không muốn đáp lời, mắt cũng không nhìn nàng, nến đỏ trong phòng đã cháy xuống một đoạn, dầu sáp chạy xuống để lại vết sáp đã khô.
Im lặng một lát, Bùi An quay đầu lại thấy ánh mắt Vân Nương còn rơi trên mặt y, bóng đêm dần dần đậm mà hình như ánh mắt của nàng càng lấp lánh ánh sáng.
"Không mang bên người."
Rốt cuộc Bùi An vẫn đáp lại.
Hôm nay hắn thành thân, có rất nhiều người tới, trong đó chắc chắn không tránh khỏi người có giao tình sâu đậm với Hình Phong, hai năm trước lúc mình vừa mới quen Hình Phong, đã thấy hắn đeo khối ngọc bội kia.
Mình có thể nhận ra, người bên ngoài cũng có thể nhận ra, đến lúc đó không biết sẽ truyền ra chuyện đồn đại gì, tránh cho cành mẹ đẻ cành con, đêm qua hắn đã tháo xuống, thuận tay đặt ở phòng sách.
Thật sự không mang trên người.
Vân Nương gật đầu, có phần thiện giải nhân ý(1):
"Ừm, vậy mai lang quân trả cho thiếp nhé."
(1)Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người
Bùi An:...
Nghe nàng trả lời như vậy, Bùi An lại sinh nghi với lời nói lúc trước của nàng, đang muốn nhìn kỹ nàng thêm một cái để xem lần này nàng uống say nói thật hay nói dối thì thấy người đối diện, tựa như hơi nóng, đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo một cái.
Nàng mặc chất vải này, cổ áo vốn đã mở rộng, không cần nàng gạt cũng có thể nhìn thấy áo yếm bên trong, nàng vừa kéo ra, da thịt mông lung dưới lớp vải đỏ lập tức lộ ra.
Trắng đến mức phát sáng, tựa hồ bóng loáng như ngọc.
Một chén rượu mới xuống bụng càng thiêu tâm đốt bụng, cơn say từ từ đánh úp lên trên, cho dù là rượu trái cây, trước sau cộng lại cũng uống hơn mười chén.
Có lẽ là rượu tác dụng chậm.
Bùi An nhìn nàng, hình như nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, hai gò má ửng hồng giống như ánh nắng ráng chiều đỏ rực, rượu mạnh như vậy, có thể chống đỡ đến giờ đã tốt lắm rồi.
Ăn no chưa?
Bùi An hỏi nàng.
Cơm trong chén Vân Nương đã sạch sẽ từ lâu, rượu nhạt đến đâu cũng là rượu, nàng cũng uống hơn mười chén, lúc uống vào cũng không có cảm giác gì, giờ thì thấy ngực ấm áp dễ chịu, chỉ muốn tìm chỗ nằm.
"No rồi, lang quân thì sao?"
Bùi An gật đầu, nói:
"Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi." Nói xong, hắn đứng dậy gọi người bên ngoài tiến vào dọn bàn trước sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Nương.
Vân Nương bị Bùi An nhìn thấy, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức bật dậy từ trên ghế, động tác quá nhanh suýt nữa thì không đứng vững, vội vàng đỡ lấy mép bàn trước mặt.
Một cú hù dọa này, làm gương mặt xinh đẹp của nàng có phần hoảng hốt sợ hãi.
Biết nàng say, Bùi An chậm rãi đi tới, nghiêng người kề sát tay nàng: Có đi được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!