Nha hoàn trong phòng đi theo chuẩn bị nước, Vân Nương nghe tiếng động ở bên trong, nàng ngồi ở đó, càng nghe lòng nàng càng cảm thấy bất ổn.
Qua một lát, nàng thật sự không chịu nổi nữa.
Không được.
Nàng không thể cứ bị xấu hổ khô quắt mãi như vậy, nha hoàn trong phòng bận rộn xong thì đi hết, Vân Nương gọi Thanh Ngọc tới:
"Em đi xem một chút, coi còn rượu hay không, nếu không có thì xin một bình."
Dầu gì đợi lát nữa hai người phải gặp nhau, say một chút cũng tốt, không xấu hổ như vậy.
Thanh Ngọc cũng biết nàng khẩn trương từ sớm, mặc dù từ nhỏ đã hầu hạ ở bên cạnh nàng nhưng chưa từng thấy nàng uống rượu, nhưng dù sao cũng phải có lần đầu tiên, uống rượu có thể thêm can đảm, đúng là không phải cách tệ.
Thanh Ngọc gật đầu đi ra ngoài, trên đường rẽ nhầm đường, đi ngang qua ma ma đưa cơm, phủ Quốc công lại lớn, đi một đoạn lại lạc đường, đang muốn tìm người để hỏi đường thì nghe được Đồng Nghĩa phía trước gọi mình.
Thanh Ngọc hỏi xong thì nhìn thấy bình rượu trong ngực Đồng Nghĩa, ánh mắt sáng lên:
"Tiểu ca, rượu này có thể chia cho ta một bình hay không, phu nhân cũng muốn."
Hai chủ tử đều muốn uống rượu, trùng hợp lại đụng trúng nhau.
Đồng Nghĩa gật đầu:
"Đương nhiên là được rồi." Lập tức ôm bình, dẫn Thanh Ngọc ra sân tìm bầu rượu.
Người hầu đều biết, mặc dù hai chủ tử đã là vợ chồng nhưng vẫn ai làm việc người nấy, Đồng Nghĩa đựng hai bầu rượu, mỗi người một bầu, một trước một sau bước vào tân phòng.
Thức ăn được Phương ma ma chuẩn bị cũng được bày lên, lúc trước nghe lão phu nhân phân phó, đúng là không chuẩn bị rượu.
Vân Nương đã ngồi trên ghế tròn trước bàn chờ Bùi An đi ra, Thanh Ngọc cũng cầm bầu rượu qua đặt ở trước mặt nàng, lo lắng lần đầu tiên nàng không biết rượu mạnh lại uống nhiều nên dặn dò:
"Rượu mạnh, chủ tử chú ý một chút."
Vân Nương gật đầu: Ừm.
Đồng Nghĩa đi theo vào, có Vân Nương ở đây hắn không dám ngẩng đầu nhìn lung tung, đang muốn vùi đầu đi về phía trước thì thấy Bùi An vừa bước ra khỏi tịnh phòng, xoay người đưa bầu rượu đến tay hắn, nhớ lời Phúc ma ma mới dặn nên nói:
"Chủ tử, rượu mạnh, uống ít thôi."
Bùi An tắm rửa xong, cũng thay một thân ảo ngủ.
Cùng là áo cưới đỏ thẫm, một lớp lụa mỏng khoác lên khung xương cao gầy của hắn, vai rộng eo hẹp, tóc còn ướt, không quan ngọc vấn tóc nên thoải mái rối tung trên vai, đáp một tiếng: Ừm.
Bùi An vừa đi vào, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó lui ra ngoài.
Bùi An cầm bầu rượu ngồi đối diện Vân Nương.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, yên lặng dùng cơm, Vân Nương chỉ nhìn chằm chằm vào chén không dám nhìn loạn, liếc mắt một cái, trái tim nàng giống như một cái trống bỏi, lắc qua lắc lại cả buổi trời.
Chính nàng không chọn áo quần được, nha hoàn cũng chỉ chuẩn bị cho nàng mỗi bộ đó, nhưng mà Bùi An, sao hắn không mặc nhiều thêm một lớp.
Dáng vẻ của hắn, dễ làm cho người ta đỏ mặt.
Không quen sao? Bùi An thấy nàng chỉ vùi đầu ăn cơm trong chén, đột nhiên hỏi nàng một câu, Vân Nương ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của Bùi An.
Tắm rửa xong, mái tóc Bùi An còn ướt, dường như bên mặt cũng còn dính nước, làn da trắng lạnh, đường nét cũng càng rõ thêm rõ ràng.
Vân Nương dừng một chút, bối rối nhìn sang chỗ khác, đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!