Chương 28: (Vô Đề)

Ngày xưa nàng ta nói như thế, chắc chắn Thanh Ngọc và Liên Dĩnh sẽ nói tốt hai câu, nhưng hai tháng trước người của hai viện đã xé mặt nhau rồi, mặc dù nàng ta chủ động tới cửa lấy lòng thì trong lòng Thanh Ngọc và Liên Dĩnh vẫn sinh khúc mắt, không muốn đáp lời với nàng ta.

Vân Nương ăn nói vụng về nên cũng không an ủi khen ngợi gì cả, nhớ tới lúc trước mình chuẩn bị mấy đế lót giày, bảo Thanh Ngọc lấy một đôi đưa cho tứ cô nương: "Tứ muội nhìn xem, có thích không?"

Vẻ mặt Tứ tiểu thư hơi mất tự nhiên, thật ra ngày đó Liên Dĩnh đến viện nàng ta mượn đồ là muốn đi đo kích thước giày của nàng ta, miễn cho đến khi làm xong lại chật rộng không vừa.

Ai ngờ lại nghe được lời đó, bởi vậy mà hai người cũng trở mặt.

Tứ tiểu thư cúi đầu, do dự một hồi mới ấp a ấp úng: "Tam tỷ, chuyện lúc trước, là muội…"

Cứ như vậy một câu, cũng không ai đi cắt ngang nàng ta, mà ngược lại chính Tứ tiểu thư không nói tiếp nữa, nhăn nhó một phen thấy Vân Nương không mở miệng, nàng ta cũng lảng sang chuyện khác, cười nói: "Cảm ơn Tam tỷ, không nghĩ tới tỷ tỷ thêu đế lót giày mà cũng nghĩ tới muội, chờ tương lai Tam tỷ đến phủ Quốc công muội nhất định sẽ thường xuyên tới cửa quấy rầy, mong Tam tỷ đừng chê muội ầm ĩ."

Vân Nương vốn không muốn nhiều lời, nhưng lại không nhịn được, giống như bị Thanh Ngọc nhập vào người, chậm rãi nói: "Trước kia Tứ muội cũng luôn nói hâm mộ ta, nhưng ta ở trong tiểu viện, chỉ biết ngửa mặt nhìn trời, ngược lại Tứ muội ở bên ngoài nhìn cao hơn ta, thấy cũng nhiều hơn ta, Tứ muội nói hâm mộ, thật ra cũng không phải vì ta thật sự sống tốt bao nhiêu mà là ta nghĩ thoáng, mỗi lần muội thấy đều thấy ta cười vô âu vô lo, bởi vậy muội lập tức cảm thấy ta không có phiền muộn như muội, nhưng người sống trên đời này, ai có thể thuận lợi? Tứ muội không phải là ta, làm sao biết ta không khổ sở, không từng ch ảy nước mắt đây?"

Ít nhất... Vân Nương nhẹ giọng nói: "Tứ muội cũng may mắn có cha có mẹ."

Hôm nay đi, e là hơn một nửa sẽ không lui tới với Tứ muội nữa, Vân Nương cũng chân thành lần cuối: "Tứ muội, muội đừng luôn lấy bất lợi của mình để so sánh với ưu thế của người ta, làm như vậy, ngoại trừ làm cho mình khó chịu, suy nghĩ nhiều thì còn hạ thấp giá trị của bản thân. Nếu ngay cả bản thân muội cũng coi nhẹ mình thì sao có thể trông cậy vào người khác coi trọng muội đây?"

"Tỏ vẻ đáng thương thì có thể được giúp đỡ một lần thôi, cuộc đời còn rất dài, nếu muội muốn thứ gì thì phải tự mình tranh thủ đi."

Hai tháng nay, ngày nào nàng ta cũng đến chỗ nàng, có ý đồ gì, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh đã phân tích ngọn ngành cho nàng.

Thay nàng chọn một người trong sạch, sau đó lại mượn cơ hội làm quen với Bùi An, cuối cùng lại hứa hẹn chức quan, kéo đại phòng của Vương gia lên cao…

Nàng không giúp nàng ta được.

Nàng đến phủ Quốc công cũng là tay không ăn may, vả lại nàng cũng không thể làm như vậy.

Lúc nàng cùng đường, Bùi An có thể cưới nàng là nàng đã vô cùng cảm kích, tuyệt đối sẽ không như con sói mắt trắng, ôm đồm thêm phiên não gánh nặng cho y.

Con gái gả ra ngoài như bát nước đã hắt đi, nàng là nước trong chiếc bát ấy, tương lai chỉ một lòng hướng về nhà họ Bùi.

Nếu hôm nay nàng không nói rõ ràng, ngày mai người muốn tìm nàng không chỉ có Tứ tiểu thư, chỉ sợ còn có Đại gia, Đại phu nhân.

Dù sao quan hệ của bọn họ không tốt, đã đắc tội từ lâu, sau nói nói một câu không dễ nghe, gặp hay không là do nàng quyết định.

Tứ tiểu thư nửa ngày trời cũng không nói được tiếng nào, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng một trận, đang ngượng ngùng không biết nên làm thế nào cho phải thì Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư tới, Tứ tiểu thư như được cứu, nhân cơ hội chạy trốn.

Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư vừa bước vào, căn phòng bỗng náo nhiệt hơn hẳn.

Chưa nói mấy câu, bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng pháo nổ điếc tai truyền vào, ma ma nhanh tay lẹ mắt cầm lấy khăn voan trùm đầu rực rỡ phủ lên đầu Vân Nương, vẻ mặt kích động: "Tân lang tới rồi."

Đại tiểu thư sửng sốt: "Đến rồi hả?"

Vừa dứt lời, nha hoàn trong viện đã lật đật nhấc váy chạy từ phòng ngoài vào, cất cao giọng nói: "Nhanh, mau nói cho tiểu thư, cô gia đến đón dâu."

Bùi An đã đến cửa, đội ngũ hùng hậu mang theo mấy trăm người.

Ngươi chặn trước cửa chính là ba vị thiếu gia của Vương gia.

Hiện tại trong chốn quan trường, Bùi An oai phong một cõi, đừng nói là ba vị thiếu gia của Vương gia, ngay cả Đại gia của Vương gia cũng chưa từng có cơ hội gặp mặt, hôm nay tới cửa đón người, người của Vương gia vừa thấp thỏm không dám khó xử nhiều vừa muốn nhờ chuyện này làm tăng thể diện.

Vương lão phu nhân đã dặn dò trước, không được làm ầm ĩ.

Vương đại thiếu gia lên trước thăm dò, nếu Bùi An không muốn làm ầm ĩ thì bọn họ ứng phó một phen là được, ngược lại Bùi An đã bỏ dáng vẻ lạnh lùng trên quan trường, rất có hứng thú đối mấy bài thơ với hắn.

Tài năng Trạng Nguyên cũng không phải để trưng cho đẹp, sau mấy bài, Đại thiếu gia đỏ mặt tai hồng thì Nhị thiếu gia hận không thể rèn sắt thành thép, coi tới máu lên não, nhất thời cũng quên lời lão phu nhân dặn dò, kéo Đại thiếu gia ra rồi tiến lên muốn khoa tay múa chân với Bùi An.

Hình như Bùi An cũng có hứng thú chơi đùa, tiếp tục phụng bồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!