Chương 23: (Vô Đề)

Vết thương trên mặt nàng cũng không quá nghiêm trọng, cùng lắm chỉ hai ngày là khỏi, không bôi thuốc cũng không sao cả.

Nhưng nghe hắn nói vậy, lại không thể cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo.

Đường xuất cung là cùng một con đường, cũng không trì hoãn canh giờ.

Đến trước xe ngựa, Đồng Nghĩa đã đặt sẵn băng ghế, Bùi An đưa tay phất rèm xe lên nhưng không lên, tránh sang một bên, ý bảo nàng đi trước.

Xung quanh có người qua lại, Vương Vân cũng không do dự, nhấc làn váy lên, khom người chui vào.

Vừa ngẩng đầu liền bị kinh ngạc, xe ngựa lớn hơn nhiều so với xe hôm nay của nàng, chỗ ngồi không phải là một cái ghế rộng, mà là cả một chiếc giường khối.

Phía trên bày một chồng sách, còn có thể ngửi được mùi mực thoang thoảng.

Hai người gặp nhau vài lần, hầu như mỗi lần đều không yên ổn, nhìn thấy bày biện như vậy, ấn tượng đánh đánh giết giết trong đầu nàng mới tạm vơi đi.

Nàng suýt nữa đã quên mất, hắn là Trạng Nguyên Lang.

Đương nhiên có một thân khí chất thư hương.

Vương Vân chọn một góc ngồi xuống, Bùi An đi theo chui vào

Không gian xe ngựa lớn nhưng so với bên ngoài vẫn có vẻ chật hẹp, nhất là khi Bùi An ngồi bên cạnh nàng, dường như lại nhỏ hơn một chút, không khá hơn xe ngựa của nàng là bao, Vương Vân thẳng người, không nhúc nhích.

Bùi An nhớ lời vừa rồi, sau khi đi lên, lấy từ bên cạnh ra một cái hộp nhỏ, lấy ra một lọ thuốc, mở nắp ra, nhìn về phía nàng, Quay mặt lại.

Nhìn thấy lọ thuốc trong tay hắn, Vương Vân lập tức hiểu được ý tứ của hắn, chủ động đưa tay nhận,

"Ta tự bôi là được rồi."

Bùi An không trốn, cũng không buông tay.

Vương Vân đưa tay qua, cũng chỉ chạm vào khớp ngón tay đang nắm chặt của hắn.

"Nàng không nhìn thấy." Bùi An trả lời nàng một câu, cũng không để ý đầu ngón tay nàng còn đặt trên tay mình, cầm mảnh trúc múc một chút thuốc mỡ, ngẩng đầu bôi lên mặt nàng.

Vương Vân sửng sốt, đúng lúc rụt tay lại, trong khoảnh khắc hắn tiến lại gần, nàng theo bản năng nhắm mắt lại.

Sau khi nhắm lại mới phát hiện đáng lẽ ra không nên nhắm mắt.

Nàng run rẩy.

Ánh mắt không nhìn thấy, cảm quan đột nhiên phóng đại, luôn có một loại ảo giác, người ở trước mặt giống như đã dựa vào nàng rất gần, gần đến mức nàng không dám thở nữa.

Đợi đến khi trúc trong tay hắn chạm vào mặt nàng, Vương Vân mới nhân cơ hội mở mắt ra, mới phát hiện căn bản không phải ảo giác.

Hắn thực sự gần với nàng.

Nàng mở mắt ra, tầm mắt cách khóe môi hắn không quá ba ngón tay, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng, thậm chí là màu sắc môi của hắn.

Phấn nhạt, vả lại còn căng mọng ẩm ướt, nhìn không thấy một nếp nhăn nào.

Vương Vân không hiểu tại sao trong đầu mình lại xuất hiện ý nghĩ đó, chỉ cảm thấy lại có một loại hấp dẫn.

Ý niệm xuất chúng vừa nhảy ra, Vương Vân hoảng sợ, tim đập như sấm, giống như bị thứ gì đó đập vào đầu, đầu váng mắt hoa, không nghĩ được gì nữa, chỉ còn lại một khoảng trống.

Ngay khi nàng sắp ngạt thở, hắn dường như đã bôi xong, thân thể lui về phía sau, cách nàng một khoảng, xoay người lại cất lọ thuốc.

Vương Vân hít mạnh vài hơi, sớm đã mặt đỏ tai hồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!