Chương 21: (Vô Đề)

Vương Vân không nhớ rõ lúc trước mình có trải qua trải nghiệm như vậy hay chưa, nhưng vào giờ khắc này, luồng nhiệt không thể diễn tả thành lời trào ra trong lồ ng ngực thật xa lạ.

Mặc dù nàng không muốn đấu, nhưng thắng rồi vẫn sẽ vui vẻ.

Bùi An nhìn ra sự kích động của nàng, ánh mắt lẳng lặng quan sát nàng.

Nàng khẽ ngẩng đầu lên, tóc mai đã rối tung, vài sợi tóc từ trong trâm triều châu lòi ra, một bên mặt có vết móng tay cào, giống như phấn hồng trang điểm, vừa thu hút vừa chói mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, ánh mắt như ngọn đuốc, trông mong nhìn hắn.

Vẻ mừng rỡ nơi đáy mắt đơn giản thuần túy, vừa nhìn là hiểu.

Cực kỳ giống đứa trẻ lập công, chạy đến trước mặt người nhà, hận không thể chia sẻ tất cả vui sướng của nàng.

Thời thơ ấu, hắn cũng từng như vậy với cha mẹ mình, nhưng được người ta mời cùng vui như vậy, đây là lần đầu tiên.

Cảm giác rất mới mẻ.

Sóng nhiệt sau khi đá bóng còn lưu lại trên ngực, lúc này tĩnh lặng lại, mới cảm thấy có gió từ từ chậm rãi lướt qua.

Từ khi cầu hôn đến bây giờ, tựa hồ đến lúc này, Bùi An mới ý thức được vị tiểu nương tử trước mặt này thật sự gắn bó với mình.

Bùi An không tự chủ được vươn tay, lòng bàn tay vuốt v e đầu nàng, ngón tay cái cực kỳ tự nhiên chạm vào vết xước trên mặt nàng, thấp giọng đáp Ừm.

Tiếng chiêng đồng vang lên, trận đấu kết thúc.

Người trên khán đài đã sôi trào lên từ lúc Vương Vân ghi bàn.

"Vào vào, Tam nương tử vào."  

"Bùi đại nhân quá tuấn tú, hắn, hắn có phải đang sờ mặt nàng không, chắc chắn là chạm vào rồi! Nhãn lực của ta luôn rất tốt…"  

"Tam nương tử đâu có kém? Đệ nhất mỹ nhân Lâm An danh bất hư truyền, không được, ta cũng phải tìm một cô nương để trả qua kh0ái cảm yêu đương…"

Vương Vân lúc đầu chìm trong hưng phấn, hắn sờ mặt nàng, nàng cũng không trốn, sau đó cảm giác được ngón tay hắn cọ cọ trên mặt mình, mới chậm rãi đỏ mặt.

Bùi An vội vàng buông nàng ra, bàn tay trượt xuống vai nàng, kéo nàng sang một bên, Chờ ta một lát.

Trận đấu kết thúc, mọi người rời đi.

Bùi An đi đến một bên, dùng mũi chân câu quả bóng trên mặt đất lên, đá một cước ra ngoài, đập vào người nhị công tử Lưu gia đang chuẩn bị rời đi phía trước.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lưu nhị công tử đã bị ngã xuống đất.

Bị bất ngờ, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, Tiêu công tử đi cùng Lưu nhị công tử là người đầu tiên định thần, quay đầu nhìn về phía Bùi An, tức giận: Ngươi có ý gì?

Bùi An nhếch môi cười, thần sắc phô trương không có chút che dấu nào, Quan báo tư thù*.

*Quan báo tư thù: Báo thù công khai

Tiêu đại công tử biến sắc.

Gian thần tặc tử.

Chỉ là một Quốc Công phủ, người đều sắp chết sạch, hắn có cái gì mà kiêu ngạo!

"Bùi An, ngươi đừng khinh người quá đáng."

Bùi An không để ý, trực tiếp đi về phía Nhị công tử Lưu gia, Lưu nhị công tử bị quả bóng đập đến ngũ tạng đều nứt ra, còn chưa kịp đứng lên, lại bị Bùi An tiến đến giẫm lên mắt cá chân.

Lưu nhị công tử hoảng hốt, kịch liệt giãy dụa, một lưỡi dao sắc bén trên mũi giày lộ ra trước mắt mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!