Chương 20: (Vô Đề)

Hình Phong không biết hôm nay Vương Vân cũng vào cung, sau khi nhận được thiệp mời của Minh Dương, vốn không định đến góp vui, buổi sáng bị Hình phu nhân ầm ĩ, thật sự là khó chịu nên mới lên xe ngựa.

Sau khi tiến cung cũng không đến sân, chọn một nơi hẻo lánh muốn trốn thanh tịnh, ai ngờ vẫn bị Minh Dương tìm được, mời tới.

Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng kia, Hình Phong cũng sửng sốt, ngay sau đó trong lòng trầm xuống.

Nàng không thể so sánh với cô nương bên ngoài, cho đến nay nơi duy nhất nàng đi là trong Lâm An, tình thế trong cung phức tạp, Minh Dương nếu đã tổ chức đá bóng, tất nhiên sẽ mời Tiêu gia.

Tiêu nương tử, Minh Dương, vô luận là ai làm khó nàng, nàng đều không phải là đối thủ.

Trong lòng hoảng hốt, Hình Phong nhanh chóng đi hai bước, đang muốn tiến lên, lại đúng lúc nhìn thấy Bùi An đứng bên cạnh nàng, thần sắc lại một lần nữa sửng sốt.

Sao hắn lại trở về?

Tần các lão đâu?

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, sắc mặt Hình Phong chậm rãi biến hóa, cước bộ lại bất tri bất giác đi tới trước mặt, tận mắt nhìn thấy Bùi An nắm lấy ống tay áo nàng, hai người dựa vào nhau, một người phong tư hiên ngang, một người thướt tha sính đình, lại vô cùng xứng đôi.

Con ngươi giống như bị thứ gì đó đâm một cái, vừa đau vừa cay.

Đã từng cho rằng chỉ có mình mới có thể làm chuyện này, hiện giờ bị thay thế, mặc dù đã có chuẩn bị, trong lòng vẫn không khống chế được mà trùng xuống.

Có Bùi An ở đây, không tới phiên hắn lo lắng.

Vả lại nhiều người mắt tạp, hắn không nên cùng nàng nhận quen, vốn định làm bộ như không nhìn thấy, trực tiếp đi qua, Vương Vân lại đột nhiên quay đầu, Hình Phong không kịp thu hồi ánh mắt, vội vàng cười, buột miệng dặn dò một câu, Cẩn thận.

Vương Vân gật đầu, không lên tiếng.

Nếu gặp ở bên ngoài, nàng nhất định sẽ chào hỏi hắn, nhưng lúc này, thân phận lẫn nhau bày ra ở đây, nàng phải tránh hiềm nghi.

Trò tiêu khiển được yêu thích nhất ở Nam quốc mấy năm gần đây chính là đá bóng, hôm nay sau khán đài lui tới đều là người, thanh âm nói chuyện cũng nhiều.

Bùi An bị tay áo nàng chặn tầm mắt, nhìn không thấy đối diện, nghe được thanh âm cũng không thèm để ý, thay nàng buộc xong một bên ống tay áo, trong lúc đo độ rộng mới vô tình nhìn thấy một bóng người vừa đi qua.

Đó là Hình Phong

Bùi An nhíu mày, ánh mắt chuyển về phía mặt nàng.

Buộc xong một bên, không đợi hắn nói, Vương Vân đã chủ động nhấc cánh tay kia lên, ống tay áo rộng thùng thình đưa tới trước mặt hắn, trong con ngươi ngoại trừ cảm kích, không có nửa điểm tạp chất, Phiền Bùi công tử.

Im lặng hai hơi thở, Bùi An đưa tay ra.

Vừa sửa sang lại, Triệu Viêm liền tìm tới, trong tay cầm danh sách, vốn muốn hai người thương lượng lại, nếu không Tam nương tử vẫn là đừng đi, đổi người khác.

Lời còn chưa nói ra, ngẩng đầu thấy ống tay áo người ta đều đã buộc xong, nhất thời không nói nên lời, chỉ yên lặng đưa danh sách cho Bùi An, an ủi nói,

"Ngươi yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó."

Đá bóng được chia thành hai bên, mỗi bên mười hai người, nam nữ chia đều mỗi bên.

Tất cả người báo danh nam nữ phái một người rút thăm, chia ra hai màu lam và đỏ, cùng màu là một đội, ngược lại là đối lập.

Tất nhiên, có thể được lựa chọn tự nguyện.

Cuối cùng chia ra, đội đỏ: Bùi An Vương Vân, Hình Phong, Minh Dương, Triệu Viêm…

Tiêu đại công tử, Tiêu Oanh là đội xanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!