Chương 16: (Vô Đề)

Nha hoàn bẩm báo xong, đại phu nhân mới hoàn hồn sau những gì Vương Vân vừa nói, nhất thời cũng không thèm để ý là ai tới, ánh mắt chỉ không thể tin nhìn chằm chằm Vương Vân.

Ý nàng ta là sao?

Trước đây, Vương Vân nhát gan sợ gặp rắc rối, thường mà bị đại phu nhân trừng mắt như vậy nhất định sẽ sợ hãi, nhưng giờ lại chỉ đoan chính quỳ ở đó, không nói một lời.

Là giọt nước tràn ly, nàng cũng không có ý định thu lại lời vừa nói.

Đại phu nhân nhìn Vương Vân đột nhiên cứng rắn, đầu óc nổ tung, tức giận đến khóe miệng co giật,

"Được, hôm nay rốt cuộc nói một câu trong lòng đúng không, bây giờ là muốn oán đại phòng ta, oán ta cùng đại bá ngươi có lỗi với ngươi? Ngươi cũng không nhìn mấy năm nay là ai ở bên ngoài thay ngươi chống đỡ, nếu không phải chúng ta, chỉ bằng cha ngươi, còn có gia thế của mẫu thân…"

Còn chưa nói xong, chén trà trong tay Vương lão phu nhân mạnh mẽ đặt lên bàn, sắc mặt cũng lạnh xuống, nhìn về phía Đại phu nhân,

"Còn chưa đủ mất mặt sao?"

Con… Đại phu nhân quay đầu kinh ngạc nhìn về phía lão phu nhân, giờ lại thành sai lầm của nàng? Trong nháy mắt một hơi nghẹn lại, vành mắt đỏ lên,

"Được, là đại phòng chúng ta không đúng, đã như thế, sau này ngươi như thế nào, chúng ta cũng mặc kệ ngươi."

Đại phu nhân nói xong tức giận hất ống tay áo xoay người rời đi, sắp đi tới cửa, mới nhớ tới hỏi nha hoàn phía sau, Vừa nói ai tới?

Nha hoàn vùi đầu trả lời, Bùi lão phu nhân.

Đại phu nhân sửng sốt, Bùi lão phu nhân?

Lúc này tới, còn có thể làm gì.

Thật là nực cười, chẳng qua là gặp phường diễn trò mà thôi, so với một người diễn còn giống hơn, còn tình so với kim liên.

Để nàng xem bọn họ kết cục thế nào.

Đại phu nhân vừa đi, Vương lão phu nhân liền phân phó Trần ma ma,

"Ngươi ra cửa đón người."

Nói xong giương mắt nhìn thoáng qua ba chủ tớ đang quỳ trước mặt, lạnh nhạt nói, Đều trở về đi. Một câu cũng không hỏi Vương Vân đêm qua đi đâu, Vương Vân cũng không ngốc đến mức chủ động đi khai.

Ba người dìu nhau từ viện lão phu nhân đi ra, ai nấy mặt xám như tro.

Thanh Ngọc cùng Liên Dĩnh quỳ lâu nên chân tê dại, đi đường khập khiễng, Vương Vân thì chật vật xụi lơ.

Trên đường cũng không ai dám nói chuyện, chờ bước chân vừa vào trong viện, Thanh Ngọc xoay người khóa cửa, lập tức biến sắc, sốt ruột hỏi Vương Vân,

"Chủ tử thế nào rồi, đã gặp được cô gia chưa? Hắn còn sống không?"

Lúc này mà Bùi lão phu nhân tới cửa, sẽ không… Hai chữ báo tang bị Thanh Ngọc chặn ở trong họng, như thế nào cũng không dám nói ra.

Còn sống.

Vương Vân đáp cho có lệ một tiếng, trong đầu cũng đang nghĩ sao lúc này Bùi lão phu nhân lại tới.

Canh giờ này, ngày thường mình còn chưa dậy, lão nhân gia dậy thật sớm.

Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi,

"Sau đó thì sao, tiểu thư thấy cô gia ở đâu, bến đò thật sự đã ngập nước? Cô gia có cảm kích không…" hiển nhiên hai chữ còn sống không thỏa mãn câu hỏi của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!