Chương 151: Hoàn toàn văn

Bùi An đường đường là một người đàn ông chân chính, có khi nào bị người ta vuốt v e mặt như vậy đâu, sững sờ tại chỗ, quên cả phản ứng.

Khóe miệng ba người đang chờ ở một bên cũng đồng thời giật giật, con mắt lộ ra hoảng sợ, như thế nào cũng không ngờ tới, thì ra dáng vẻ thiếu phu nhân say rượu là thế này.

Thanh Ngọc thật sự chưa từng thấy dáng vẻ say rượu của nàng, ngày xưa uống mấy vò cũng không có việc gì, hôm nay mới uống một vò, theo lý thuyết không đến mức này chứ.

Chủ tử ai người đó phụ trách, Đồng Nghĩa quay đầu sai sử nàng ấy:

"Kéo thiếu phu nhân ra đi."

Tư thế này vừa nhìn là biết khó kết thúc, nếu tỉnh táo, e là chủ tử muốn chết luôn, chi bằng để cho chủ tử chơi vui vẻ một trận, Thanh Ngọc lắc đầu, né tránh lui về phía sau.

Đồng Nghĩa hí một tiếng, cắn răng quay đầu lại chạm cánh tay Vệ Minh một cái: Ngươi đi đi.

Vệ Minh đứng ở đó không nhúc nhích, trái tim Đồng Nghĩa cũng tan nát, cũng mặc kệ, đi theo Thanh Ngọc lui ra phía sau.

Chỉ còn lại một mình Vệ Minh đứng ở đó, chỉ có thể cắn răng tiến lên muốn giúp chủ tử một tay, người vừa mới đến trước mặt, đột nhiên Bùi An khẽ nói một tiếng: Đi xuống.

Ba người lui ra ngoài nhanh như chớp, chỉ còn lại có hai chủ tử quấn lấy nhau.

Bùi An bị nàng túm hai má, nhéo qua nhéo lại, đau đến mắt y toàn sao xẹt ngang, nắm lấy cổ tay nàng, miệng nói không rõ lời: Buông tay.

"Không buông, hôm nay Tiêu cô nương nói là ta cướp chàng, không phải nàng bị ấm ức lắm sao, rõ ràng là chàng quyến rũ ta trước, lúc ở quán trà chàng đã mang tư tâm đúng không? Chàng cầm khuỷu tay ta không buông ra, lúc đá cầu trong sân chàng cũng cố ý chuyền bóng cho ta…"

Bị nàng vạch trần, hắn á khẩu không nói nên lời.

Đọc Full Tại

Nàng lại chà xát gương mặt của hắn, nâng mặt hắn lên để ánh mắt của hắn nhìn mình:

"Ta biết khuôn mặt này sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt mà, chờ tương lai chàng nạp thiếp, có phải cũng dùng lại trò cũ đi quyến rũ cô nương khác phải không."

Giữa mày y giật giật, cắn răng nói:

"Ai nói ta muốn nạp thiếp."

"Lưu cô nương nhà họ đó."

Bùi An không nói gì, cô nương nhà họ Lưu là ai:

"Nàng buông ra trước."

Nghe giọng nói của y mạnh lên, bỗng nhiên nàng bất động, vành mắt đỏ thẫm nhút nhát sợ sệt nhìn y, khóe miệng dẩu lên, ấm ức:

"Lang quân hung dữ với ta."

Bùi An:...

Giết hắn đi.

Đột nhiên đầu đau lên, Bùi An quay đầu gọi một tiếng Vệ Minh vừa mới đi ra ngoài.

Vệ Minh vùi đầu tiến vào: Chủ tử.

Bùi An nhức cái đầu nói:

"Xảy ra chuyện gì đó?"

Hai người nói những gì ở bên trong, bên ngoài có thể nghe được, Vệ Minh cũng biết y đang hỏi chuyện gì, thành thật bẩm báo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!