Chương 149: (Vô Đề)

Vân Nương đang ngắm cảnh.

Nước hồ trước mắt trong suốt thấy đáy, bốn phía là rừng trúc vờn quanh, bóng cây xanh tươi tốt, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo nên những điểm sáng đong đưa loang lổ, khi gió thổi qua, bên tai rung động ào ạt.

Vân Nương thật sự bất ngờ khi thấy bên trong thành Lâm An còn có một chốn bồng lai tiên cảnh như thế, nhất thời bước chân chậm một chút, Bùi An cũng không gấp gáp thúc giục nàng.

Vân Nương quay đầu đi theo Bùi An vào trong:

"Lang quân, thôn trang này là của chàng sao?"

Bùi An thấy nàng rất thích, bèn trêu chọc nàng:

"Thích không, thích thì nói, cũng là của nàng hết."

Gả cho hắn, quả thật của hắn cũng là của nàng.

Nhưng lời trong miệng Bùi An đột nhiên có vài phần trêu chọc, Vân Nương vẫn chưa có cách quen với những lời nói thỉnh thoảng không đứng đắn của hắn, má hơi ửng hồng, đi theo vào trong sân.

Trong sân được bày trí đơn giản, không có mái vòm màu sắc và xà nhà chạm trổ ở phủ Quốc công, nhưng lại có cảm giác lịch sự tao nhã, khiến người ta cũng vô thức thả lỏng, vẻ ngượng ngùng trước đó tiêu tan, một đôi mắt nhìn trái nhìn phải.

Lúc trước thi thoảng thấy nàng tỏ ra sinh động, còn đa số thời gian nàng đều yên tĩnh không thích nói quá nhiều, hôm nay nhìn thấy, cũng không ngờ nàng lại là một người ham chơi.

So với khuôn mặt khuôn phép của các cô nương trong thâm viện, khuôn mặt của nàng rất sinh động đáng quý.

Bùi An cũng có hứng thú, uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn nàng:

"Đấu một trận thì thế nào?"

Một người từng ra biên cương giết giặc trên chiến trường, đua ngựa với hắn, không phải đang tự chế giễu mình sao, nhưng nàng vẫn không khỏi động lòng, trước đó phụ thân đã hứa với nàng chờ ông ấy trở về sẽ dẫn nàng tới vùng ngoại ô đua ngựa một trận, nhưng vừa về đã vướng vào lời đồn đại của mình, từ hôn rồi đính hôn sau đó lại chờ để gả chồng, hoàn toàn không còn cơ hội.

Nàng thực sự muốn xem những người từng lên chiến trường, khi họ chạy sẽ trông oai hùng như thế nào.

Đọc Full Tại

Lúc Vân Nương đang suy nghĩ, Bùi An lại bắt đầu nói:

"Ta nhường nàng nửa vòng."

Nhường nửa vòng, rõ ràng là xem thường nàng mà, Vân Nương cũng có lòng kiêu ngạo của mình:

"Lang quân không cần nhường, ta thua lang quân cũng không mất mặt…"

Bùi An đáp:

"Giống như lần trước, có đánh cược thì có thắng thua, có thắng thua thì phải bị chịu phạt…"

Vân Nương:...

Nàng cảm thấy Bùi An đang bắt nạt mình rõ rành rành.

Sau khi đồng ý, cũng không cho phép nàng nuốt lời, Vệ Minh bước vào báo cáo:

"Chủ tử, đã chuẩn bị ngựa xong."

Tổng cộng có hai con ngựa, Bùi An bảo Vân Nương chọn trước, Vân Nương tuỳ tiện chỉ một con: Con này.

Ánh mắt Vệ Minh chợt lóe lên, nhìn về phía Bùi An, con ngựa kia là Xích Thố, được thế tử gia yêu thích nhất, lần này còn lên chiến trường cùng chủ tử.

Bùi An cũng không nói gì, đi tới trước mặt con ngựa, sờ sờ nó một cái sau đó quay người nắm lấy tay Vân Nương, cùng nhau đặt tay lên, nhìn ngựa nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!