Ngày qua đi một chuyến đến hoàng cung, thấy Bùi An không có việc gì, Vân Nương cũng hoàn toàn yên tâm.
Cũng không biết Bùi An sẽ trở về nhanh như vậy, phấn má(1) nàng mang theo lúc lấy chồng đã dùng hết, Vân Nương muốn tự mình đi xem cửa hàng đã có hàng mới chưa, chào hỏi với phu nhân Bùi xong, sáng sớm đã ngồi xe ngựa đi đến ngõ nhỏ Dương Liễu trong thành Lâm An.
(1)Từ này này: .
Son thời cổ đại vừa là son môi (), vừa là phấn má (). Vào thời này, son phấn dùng cho môi được gọi là , dùng cho má được gọi là .
Những thứ được bán ở khu vực ngõ Dương Liễu toàn là hàng hoá tốt đứng đầu, giá cả tương đối cũng đắt hơn không ít, phần lớn người đi tới đây đều là người có mặt có mũi, các tiểu thư khuê các, công tử thế gia chiếm đa số, mặc dù tò mò nhưng cũng không giống như người ở bên Phố Ngói không kiêng nể gì.
Xe ngựa trực tiếp đến cửa, giờ còn sớm cũng không có nhiều người.
Trước khi tiến cung, Bùi An để Vệ Minh ở lại trong phủ, hôm nay đi ra ngoài, ngoại trừ Thanh Ngọc, Vệ Minh cũng đi theo.
Khi người bước vào cửa hàng, lúc trước ông chủ cửa hàng đã quen với biết Vân Nương, thấy người đến thì sửng sốt một chút, vẻ mặt tươi cười tiến lên chào hỏi, cũng thay đổi xưng hô:
"Ồ, thiếu phu nhân tới rồi."
Vân Nương cười đáp một tiếng: Có hàng mới không?
"Có có, thiếu phu nhân mời đi bên này…" Đợi lát nữa trong cửa hàng sẽ có người khác tới, nếu nàng đứng ở đó, tám phần sẽ bị chặn đến mức chật như nêm cối, ông chủ vội vàng gọi người vào gian trong, để cho người dâng trà nước:
"Thiếu phu nhân chờ một lát, tiểu nhân đi lấy hàng cho ngài…"
Gian nhỏ bên trong với cửa hàng bên ngoài được ngăn cách một tầm rèm cửa, tiếng nói chuyện bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.
Vân Nương bưng chén trà lên mới nhấp một ngụm, bên ngoài có vài người khác bước vào, tiếng trò chuyện cũng truyền vào:
"Cô trốn gì chứ, người không thể gặp người cũng không phải cô, là cái thứ hồ ly(2) không biết xấu hổ kia, cướp vị hôn phu của người khác."
(2) Tục truyền rằng giống cáo tài cám dỗ người, cho nên gọi những đàn bà con gái làm cho người say đắm là hồ mị .
Từ tác giả dùng là hồ mị tử ()
Vân Nương nghe vậy thì sửng sốt, không biết người trong miệng người nọ nói là ai, tò mò sao lại có chuyện như vậy.
"Hồ ly thì như thế nào, không phải đàn ông toàn thích đấy thôi…" Giọng nói thê thê thảm thảm, khi lọt vào tai có hơi quen quen, trong chốc lát Vân Nương không nhớ ra.
Người lúc trước tiếp tục khuyên nhủ: "Gương mặt đẹp đến đâu cũng có một ngày già đi, chờ đến khi nhan tàn sắc phai, nhìn đi, nàng ta mới là người phải khóc, nhà cao cửa rộng như phủ Quốc công Bùi gia, ít nhất cũng tam thê tứ thiếp, bằng người tài như thế tử gia, sao có thể chỉ có một mình nàng ta cả đời?
Bây giờ chỉ đang ngắm phong cảnh thôi, chờ thêm một thời gian, nàng ta có thể cảm nhận được mùi vị người cũ khóc, người mới cười…
"Vân Nương:... Phủ Quốc công Bùi gia, thế tử gia, ghép lại là đang nói về mình chứ ai. Đọc Full Tại Chắc người bên ngoài là Tiêu cô nương. Đây là oán hận chất chứa còn sâu. Thanh Ngọc cũng nghe ra, vẻ mặt phẫn nộ:"Gì chứ, bản thân không bằng người, còn giả bộ đáng thương, ăn nói tầm bậy tầm bạ, bịa đặt…
"Vệ Minh đang muốn đi ra ngoài, ông chủ cửa hàng đi lấy hàng mới cũng đúng lúc quay trở về:"Biết thiếu phu nhân thích dùng cái này, lần này toàn lấy hàng tốt đấy…"
Vân Nương mở nắp ra, bôi một ít trên mu bàn tay, đưa sát mũi ngửi ngửi thử, mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã, lúc bôi lên cũng không nhờn dính, nàng rất hài lòng.
Vân Nương bảo ông chủ gói hàng, quay đầu bảo Thanh Ngọc trả tiền, cũng không ở lại thêm, vén rèm đi ra ngoài.
Mấy người bên ngoài còn đang tiếp tục ăn nói bậy bạ, đột nhiên thấy người đi ra từ trong đó, ngậm miệng lại, đồng loạt quay đầu, sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt.
Ai cũng không ngờ tới sớm như vậy mà trong đó đã có người, vả lại còn là chính chủ đang bị các nàng mắng chửi.
Vẻ mặt Tiêu cô nương sửng sốt một chút, nhanh chóng bình tĩnh lại rồi liếc Vân Nương một cái, vẻ mặt không sao cả, mấy lời nàng ta nói đều là sự thật, nghe được thì sao.
Nhưng hai vị cô nương nhà Lưu gia bên cạnh đi cùng nàng ta thì vùi đầu không dám nhìn sang bên này.
Dù là Vương gia hay là nhà Bùi gia, lấy địa vị hiện tại của Lưugia cũng không theo kịp, lần này lỡ đắc tội với người ta, không biết ngày sau có thể bị trả thù trên đầu Lưu gia hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!