Chương 14: (Vô Đề)

Lúc Bùi An quan sát khối ngọc bội kia, Vương Vân đã buộc bạch ngọc hắn cho vào bên hông, Bùi An thoáng nhìn, sau đó cũng buộc ngọc bội màu xanh biếc trong tay lên thắt lưng của mình.

Cùng một vị trí, hai người chẳng qua chỉ là đổi một khối ngọc, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Bùi An tiếp tục thêm củi.

Lửa càng ngày càng to, Vương Vân vùi đầu hong giày, chân nàng đã có cảm giác nhưng vẫn cứng ngắc như cũ, ngại Bùi An ở đây, nàng không tiện cởi tất.

Hơi nhếch mũi giày lên, hướng đế giày về phía ánh lửa.

Rất nhanh đôi chân lần nữa toát ra hơi nóng hổi, hơi ẩm dán ở trên da, dính dính rất khó chịu, Vương Vân động đậy ngón chân, mu bàn chân không khỏi nhô lên.

Lửa quá lớn làm người cũng nóng lên, Bùi An không thêm củi, thân thể dời về phía sau, tầm mắt vừa vặn quét đến hai chân của nàng.

Trời vừa tối đã bắt đầu mưa, nàng từ Lâm An tới, hai chân phỏng chừng đã ngâm trong nước mưa mấy canh giờ, lại ngồi xổm rất lâu, tám phần đã sưng lên rồi.

Bùi An lên tiếng,

"Không có ai ở đây, nàng cởi ra rồi hong đi."

Vương Vân ngây người.

Sau khi hiểu ra ý của hắn, nàng càng lúng túng, hắn, hắn không phải là người sao…

Bùi An đối diện vẻ mặt thản nhiên, thần sắc bình tĩnh giống như lúc hắn bế nàng, không có nửa điểm khó xử, ở trong mắt hắn, tựa hồ không tồn tại khoảng cách giữa nam và nữ.

Hình như người suy nghĩ nhiều ở đây chỉ có nàng.

Nàng tự nhận mình không phải là người hay ngại ngùng, đúng là chân nàng thật sự khó chịu, nhưng bảo nàng cởi giày trước mặt hắn như vậy, nàng không làm được! Suy nghĩ một chút, nàng dò hỏi,

"Vậy chàng, chàng có thể không nhìn được không?"

Nàng không thể coi hắn như tàng hình được.

Bùi An ngước mắt, ánh lửa đỏ rực chiếu lên mặt nàng, tầng tầng ửng đỏ, ý ngượng ngùng không khó nhìn ra, nhưng thật ra hắn cũng không để ý, nghiêng người sang một bên.

Vương Vân lúc này mới khom người cởi giày thêu, sau khi cởi tất dài xuống, chân bọc ở bên trong lộ ra, đã sớm bị ngâm nước đến trướng lên.

Đầu ngón chân tái nhợt nhăn nhúm.

Trong lòng Vương Vân nhảy dựng, cuống quít dùng làn váy che lại, lúc này cũng không phải sợ bị đối phương nhìn thấy, mà là sợ bị nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của nàng.

Vội vàng liếc hắn một cái, thấy hắn nghiêng người cũng không nhìn về phía này, nàng vội vàng cởi một bên khác, đặt tất giày bên cạnh lửa, quay đầu lại giấu chân ở dưới làn váy, cách mấy tầng sa mỏng, hoàn toàn không nhìn thấy, lúc này mới yên tâm.

Chân trần sưởi ấm, thoải mái hơn rất nhiều.

Nhiệt lượng từng chút từng chút từ lòng bàn chân truyền lên, máu dần dần thông thuận, đầu gối, ống tay áo cũng lần lượt tỏa ra hơi nóng, nhìn khói xanh lượn lờ, đầu óc Vương Vân cũng bay theo mây khói.

Một con chim bị nhốt đã lâu, khi bay ra ngoài cái gì cũng mới lạ, dù chỉ vừa mới đối mặt với tình huống sinh tử trong chốc lát, cũng không nhịn được tò mò, ánh mắt không khỏi thăm dò hướng về phía người đối diện.

Bởi vì tránh hiềm nghi, Bùi An nghiêng đi hơn nửa người, lúc này ngay cả mặt bên cũng không nhìn thấy, không thấy rõ thần sắc của hắn là gì.

Nhưng nàng có thể cảm nhận được, ngay từ đầu, hắn dường như không hề lo lắng.

Nàng gặp phải thích khách, hồn phách suýt nữa bị dọa bay, mặc dù không biết tối nay bên ngoài đến cùng là có bao nhiêu người muốn lấy tính mạng của hắn, nhưng nghe trận thế, người tới khẳng định không ít.

Vương Vân đột nhiên nhớ tới, hỏi,

"Mọi người bên ngoài đã đi rồi sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!