Chương 1: (Vô Đề)

Cuối xuân đầu tháng tư, gió mang theo mưa xối xả xuống Lâm An.

Giữa trưa, mười dặm chín phố sương mù dày đặc, liễu rũ hoa khóc.

Mây đen bao trùm khắp nơi, một tiếng sấm nặng nề giáng xuống, Vương Vân bừng tỉnh ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thanh Ngọc bên kia màn mưa đang vội vàng chạy tới.

"Tiểu thư, Hình công tử đã về."

Vương Vân ngây người nhìn nàng, đứng dậy quá nhanh khiến đầu gối nàng nhức như kim châm, suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Thanh Ngọc nhanh tay đỡ lấy nàng, nói nhỏ bên tai:

"Chính mắt nô tỳ nhìn thấy người vào phủ. Trời đang mưa ít người đi lại, tiểu thư qua đó bây giờ là thích hợp nhất."

Vương Vân gật đầu, quỳ lâu làm nàng có chút uể oải, nàng vặn eo, vừa định đi ra lại chợt quay đầu lại nhìn Thanh Ngọc, thần sắc lộ ra chút căng thẳng:

"Ta nên nói với hắn thế nào đây?"

Thanh Ngọc tức đến suýt dậm chân:

"Tổ tông của ta ơi, người cứ nói thật với Hình công tử, người có quen biết với Bùi gia công tử không?"

Vương Vân kịch liệt lắc đầu.

Đừng nói là quen biết, nàng với Bùi gia công tử một chút dính líu cũng không có.

Bởi vì ngày hôm trước nàng ra ngoài đi dạo, lúc vào trà lâu nghỉ chân vô tình vấp bậc cửa, có người đã đỡ nàng một phen.

Bây giờ nhớ lại cũng chỉ nhớ người ta đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng đỡ lấy tay nàng.

Ngoài chuyện này ra thì người ta tròn hay méo nàng cũng không rõ, huống hồ là lời thiên hạ đồn thổi, cái gì mà lén ước hẹn hứa chung thân.

Ngay cả cái tên Bùi An thế tử Quốc Công phủ, phải đến lúc dấy lên tin đồn nàng mới lần đầu nghe.

Chuyện vốn không có gì nhưng lại như gió, thổi đi khắp nơi.

Hôm nay Hình phu nhân tới Vương phủ nói chuyện hôm sự, việc vốn đã định từ lâu nhưng nay đã xáo trộn.

Hình Vương hai nhà gần nhau, quan hệ vẫn luôn rất tốt.

Hình phu nhân tuy không nói nhưng có thể nhìn ra sắc mặt xấu hổ, khách sáo nói một câu:

"Hoá ra Vân Nương đã có người trong lòng rồi."

Đại công tử Hình gia tên Hình Phong, hơn nàng sáu tuổi, hai người quen nhau từ nhỏ.

Hai năm trước hắn thi đỗ bảng nhãn, ở lại hàn lâm viện nhậm chức biên tu.

Nam nhân tài giỏi cùng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Hình Phong là nhân vật nổi tiếng Lâm An.

Hai vị đường tỷ ăn không ngồi rồi ngày nào cũng nói với nàng:

"Nhị bá mẫu thật có mắt nhìn, mới sáu tuổi đã nhìn ra Hình gia công tử có tiền đồ, ngươi thật có phúc."

Hôn ước của nàng và Hình Phong đã được phụ mẫu hai bên ước định từ khi nàng còn trong bụng mẹ.

Biết phu quân tương lai của mình tài giỏi, có cô nương nào là không vui mừng? Nàng vẫn luôn tự hào về điều đó, tới khi gạo chuẩn bị nấu thành cơm rồi lại bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng có thể không lo lắng sao?

Khi nàng biết tin thì cũng đã qua giờ ngọ, nàng chạy đi tìm tổ mẫu muốn được giải thích, lại bị người lạnh lùng cự tuyệt, chỉ sai người bảo nàng quỳ trong phòng, không nói thêm lời nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!