Chương 27: (Vô Đề)

Thật hổ thẹn!

Làm sao có thể đối mặt với nhị tức, nàng ấy vẫn đang chịu đựng nhục nhã ở ngoại gia, mong muốn giữ lại đứa trẻ trong bụng, để lại hậu duệ cho Hoắc gia!

"Con không có việc gì thì đi giúp các tẩu tẩu của con làm việc vặt, học hỏi đạo sinh tồn đi, bây giờ không còn như trước, không ai hầu hạ ai được đâu."

"Dì mẫu, con biết con sai rồi, sau này con sẽ nghe lời các tẩu tẩu."

Vân Thủy Tiên mắt lệ nhòa, ngoan ngoãn nhận lỗi.

Cả nhà đã công nhận Tang Ninh, nàng ta không còn cơ hội nữa, chỉ có thể cúi đầu, để không bị mọi người ghét bỏ.

"Ngoan là được, con hãy nhớ, Hoắc gia chúng ta, không có kẻ độc thiện kỳ thân, nếu con không màng sống c.h.ế. t của người khác, cái gia đình này cũng không dung thứ cho con."

"Dì mẫu, con không hề nghĩ như vậy… Con chỉ là, chỉ là cảm thấy mình vô dụng, không dám kéo chân mọi người, nếu muốn độc thiện kỳ thân, khi đó cũng không thể cùng đi lưu đày."

"Hừ…" Hoắc Trường An đang nhắm mắt dưỡng thần phát ra một tiếng cười khẩy.

"Theo chân lưu đày mới là ngu xuẩn, nếu thực sự muốn giúp đỡ, đáng lẽ phải tách ra, sau đó mới có cơ hội chi viện cho chúng ta, dù chỉ là như nhị tẩu đưa quần áo, đưa bạc đút lót nha dịch thôi!"

Sắc mặt Vân Thủy Tiên trắng bệch, "Trường An ca ca… con, con không nghĩ tới."

"Nàng không phải không nghĩ tới, mà là nàng không có cách nào, bởi vì Vân gia không có ai cứu nàng." Hoắc Trường An không khách khí vạch trần bộ mặt giả dối của Vân Thủy Tiên.

"Trường An ca ca…"

"Thôi đi, Vân Thủy Tiên, dẹp cái thứ nước mắt rẻ tiền của nàng đi, nàng đã làm gì Tĩnh Nhã mà còn muốn chúng ta phải làm rõ sao?"

Căn cứ vào sự bao che của Tĩnh Nhã dành cho nàng ta từ nhỏ đến lớn, trừ khi Vân Thủy Tiên đã làm điều gì không thể tha thứ, nếu không Tĩnh Nhã sẽ không tuyệt tình như vậy.

"Muốn không bị bỏ lại, thì tự mình động tay động chân đi, đừng ảo tưởng mình vẫn là thiên kim tiểu thư nữa!"

"Cả cái mặt nàng nữa, lau sạch sẽ như vậy để dụ dỗ ai? Nàng nghĩ lũ ruồi bọ ăn cứt còn chưa đủ nhiều sao?"

Vân Thủy Tiên cuối cùng không chịu nổi, "Oa" một tiếng vừa khóc vừa chạy đi.

"Cái miệng con đó…" Lão phu nhân vỗ nhẹ vào đầu Hoắc Trường An, vẫn như trước đây không buông tha người.

Chỉ là trước đây chàng mắng người khác.

"Mắng khó nghe như vậy làm gì?"

Hoắc Trường An hừ hừ hai tiếng: "Giả vờ giả vịt, bản tính khó rời."

Chàng bây giờ không còn ngây thơ như trước, lòng dạ đã trở nên lạnh cứng, những người xứng đáng được chàng bảo vệ, chàng sẽ trả giá bằng cả sinh mạng để bảo vệ, còn những kẻ không xứng đáng… cút đi!

"Tứ thúc."

Tiểu Cẩm Đường rụt rè lại gần, lấy ra một miếng da bò dính đầy máu.

"Miếng da bò chú bảo con lén lấy đó."

"Giỏi lắm!" Hoắc Trường An khen ngợi.

Tiểu Cẩm Đường giống đại ca, thích đọc sách, nhưng Hoắc gia bây giờ, không cho phép nó lại làm một quân tử nhã sĩ nữa.

"Tứ thúc."

Cẩm Đường mím môi, vẫn thành thật nói: "Khi con lấy, bị vị Điền quan gia đó nhìn thấy rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!