Chương 21: (Vô Đề)

Bốn công sai canh gác rất chặt, cho dù ở trong lều nghỉ ngơi, cũng sẽ để lại khe hở, luôn giám sát bọn họ.

Hiện giờ trừ Hồ Tứ vẫn đang gặm thịt ở ngoài, ba người còn lại đều không thấy đâu.

Thủy Tiên và Tiểu Nhã đi đâu rồi?

Tang Ninh trở mình bật dậy, nói nhỏ: "Ta đi tìm thử."

Không đợi Hoắc Trường An nói gì, nàng đã ôm bụng, cúi người giả vờ đau bụng, chạy vào rừng.

Hồ Tứ bên kia đang gặm thịt nheo mắt lại, vứt xương đi, cầm d.a. o lên, làm bộ muốn đi theo.

Hắn ta không lo lắng những người khác, sợ nhất chính là Tang Ninh này chạy mất.

Lúc chế phục con bò, hắn ta tận mắt thấy nàng, nàng ta nhảy lên nhảy xuống rất lanh lợi!

Vừa định đi theo, đối diện đã truyền đến một tiếng gào thét chửi rủa.

"Trời xanh ơi! Khi nào người mới mở mắt nhìn cái thế đạo hỗn loạn này! Hoắc gia ta một lòng trung can, lại phải chịu kết cục như vậy!"

"Ngày xưa khách quý của vương hầu, nay thành cá thịt chịu khi dễ! Gian thần đương quyền, quốc gia nguy rồi!"

"Tang Tu Khải! Yến Vũ Hằng! Kẻ gian nịnh tặc, sâu mọt hại nước! Chết không tử tế!"

Cái tên điên này, lại dám nhục mạ Thái úy và hoàng tử đương kim! Đây là mấy ngày không bị đánh nên ngứa đòn rồi!

Hồ Tứ rút roi ra xông tới đánh.

Tất cả mọi người đều giật mình tỉnh giấc.

"Tứ đệ! Huynh sao vậy?" Lý Ngọc Chi kinh hãi hỏi.

Chiếc roi quất trong không trung phát ra tiếng "lạch cạch" rợn người, mọi người đều rùng mình theo phản xạ.

Ai cũng không ngờ, khi chiếc roi đầu tiên quất tới, một thân hình nhỏ bé đã nhào lên người Hoắc Trường An.

Chiếc roi đánh vào lưng đứa bé, phần đuôi quét qua mặt Hoắc Trường An, để lại một vết máu.

"Cẩm Đường! Tránh ra, đừng nghịch!" Hoắc Trường An kinh hãi xen lẫn đau đớn.

"Tứ thúc, tứ thẩm thẩm nói, Cẩm Đường là nam nhi của Hoắc gia, phải cùng tứ thúc gánh vác Hoắc gia, không phải con nít nữa."

Đứa bé nhỏ xíu cắn răng, sắc mặt trắng bệch, nhất quyết không chịu lật người xuống.

Hoắc Trường An nghẹn lời.

Nếu hắn không còn sức, quả thực cần Cẩm Đường...

"Vậy tứ thẩm thẩm của con có dạy con không, khi con còn yếu ớt, phải biết tránh mũi nhọn, mau đứng lên, con làm như vậy đều là hy sinh vô ích, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ đối phó với ta."

Cẩm Đường không những không đứng dậy, Lý Ngọc Chi và Tạ Vũ Nhu cũng che chắn.

Lão phu nhân đảo mắt nhìn quanh, lập tức hiểu ra hành vi bất thường của nhi tử mình.

"Quả không hổ là người Hoắc gia, cứ thích đoàn kết chống cự." Hồ Tứ cười lạnh.

Hắn ta đã quen nhìn cảnh nguy nan thì vứt bỏ vợ con, phản bội lẫn nhau, tự lo thân mình, đi đến bước này mà còn có thể đoàn kết như vậy, thật hiếm thấy.

Nhưng hắn ta một chút cũng không vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!