Chương 12: (Vô Đề)

"Tang Ninh, nàng nói cho ta biết, phải làm sao để sống tiếp? Nương tựa vào người khác, lay lắt tồn tại, để cả gia đình rõ ràng đau lòng lại phải giả vờ như không có gì, đứt từng khúc ruột, ngày ngày chịu lăng trì?"

Nghe thấy giọng nói đầy kích động rồi lại trở nên vô hồn của thiếu niên, Tang Ninh buột miệng nói: "Ngươi sẽ tốt lên thôi."

"Sẽ không tốt lên đâu."

Trên đời này không có một y giả nào có thể chữa lành vết thương không thể đảo ngược này.

"Sẽ! Ta tìm thấy một loại thần dược trong một cái giếng cạn, nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi, một năm, ngươi hãy thử uống một năm xem, nếu đến lúc đó vẫn không khỏi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi nữa."

"Ha… Thần dược gì?" Hoắc Trường An nhắm mắt lại.

Hắn không dám thừa nhận, nằm trong vòng tay Tang Ninh thật thoải mái.

Trên người nàng, có một mùi hương thanh mát ngọt ngào, ngửi vào khiến lòng người sảng khoái, cảm thấy bình an.

Mọi người trên đường đi đều bốc mùi khó chịu, sao nàng lại thơm như vậy?

Nếu c.h.ế. t trong vòng tay như vậy, cũng coi như sạch sẽ.

Tang Ninh chợt lóe lên một ý: "Thái Tuế! Là thịt Thái Tuế!"

"Thái Tuế ngươi từng nghe qua rồi chứ? Còn gọi là Thị Nhục, ăn mãi không hết, có thể tự phục hồi như cũ, bản thân nó có chức năng phục hồi, chắc chắn có kỳ hiệu với vết thương của ngươi."

"Nàng đang nói chuyện hoang đường gì vậy?" Hoắc Trường An lẩm bẩm.

"Ta nói là thật! Chẳng lẽ ngươi không thấy nước hôm nay uống đặc biệt ngọt ngào sao? Đó chính là nước ngâm thịt Thái Tuế đấy."

Tang Ninh: Nàng đúng là quá thông minh!

Lời giải thích này quá hợp lý!

Hoắc Trường An: "…"

Không thể phủ nhận, nước hôm nay quả thật rất ngon, tuyệt đối không phải do tác dụng tâm lý của kẻ khát lâu ngày gặp cam lộ.

Chẳng lẽ vì Thái Tuế, mà hắn mới tiêu hóa thuận lợi…

Không, không, không, không thể nào! Thái Tuế chỉ là thứ trong truyền thuyết thôi!

"Ngươi không tin sao? Lát nữa ta sẽ cho ngươi ăn một miếng thịt Thái Tuế."

Tang Ninh vừa nói xong, không hề báo trước đã xé toạc y phục che thân của hắn.

Hoắc Trường An đang suy nghĩ lung tung, không biết gì cả, bởi vì hắn không cảm giác gì, cho đến khi Tang Ninh đặt hắn xuống, lật người.

Hoắc Trường An mới biết nàng đang làm gì.

"Tang Ninh! Nàng dừng tay! Nàng tránh ra!"

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn lão phu nhân đến giúp ngươi? Đừng kêu loạn nữa, đại trượng phu có gì mà phải xấu hổ."

Tang Ninh bẻ tay hắn đang che chắn ra, dùng mảnh vải rách dính nước lau chùi.

"Tang Ninh! Nàng có phải là một cô nương không…"

"Ngươi đừng lộn xộn! Trong mắt ta, ngươi và Cẩm Đường cũng chẳng khác gì nhau."

Cẩm Đường… Nàng còn lau người cho Cẩm Đường khi nào nữa…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!