Sở Nhược Yên một lời, chỉ kéo mạnh dây cương, định ghìm ngựa .
Thế nhưng cú đánh của công chúa Gia Huệ thực quá nặng, chiêu thức từng hữu hiệu ngày thường giờ cũng vô dụng.
Sở Nhược Lan hét:
"Đừng lo cho nữa! Tỷ mau !"
Sở Nhược Yên như , chỉ ghé sát tai nàng thấp giọng:
"Ôm lấy cổ ngựa!"
Sở Nhược Lan theo phản xạ cúi ôm chặt lấy cổ ngựa, chỉ cảm thấy lưng nhẹ bẫng.
Sở Nhược Yên mà dậy lưng con ngựa đang cuồng chạy, bằng cách nào giữ thăng bằng, hai tay nắm chặt dây cương, kéo ngược về hai bên.
"Cô gì ?"
"Véo cương!!"
Một vị thuần mã sư lão luyện nhịn kêu lên.
Đây là cách nhanh nhất, cũng là trực tiếp nhất để chế ngự ngựa hoảng, với bọn họ thì dễ như trở bàn tay. vững lưng ngựa đang chạy điên cuồng mà còn thao túng chính xác như thế… đến họ cũng tự thẹn bằng!
Trên khán đài, Sở Nhược Yên gấp đến phát điên.
Nàng theo phản xạ chạy , nhưng khác va .
"Cẩn thận!"
Một giọng nam trầm thấp vang lên, eo nàng một thanh đao cong chắn , mới ngửa ngã xuống.
Vất vả lắm mới vững , nàng cũng chẳng buồn nọ, chỉ vội vàng cảm tạ tiếp tục chạy về phía .
"Quận chúa… Cửu gia, ngài đang gì thế?"
Người dõi theo bóng dáng nàng rời , ánh mắt thâm trầm:
"Đi tra xem nàng là tiểu thư nhà ai."
"Vâng, Cửu gia."
Trong trường đua.
Phương pháp véo cương quả nhiên hiệu nghiệm. Con ngựa đỏ tía đang chạy điên cuồng do chịu nổi đau đớn, quả nhiên chậm dần.
Mọi chỉ thấy tốc độ ngựa dần giảm xuống, Sở Nhược Yên cũng nhân cơ hội phía Sở Nhược Lan, thấy một hồi nguy hiểm suýt nữa hóa thành tai qua nạn khỏi.
Bất ngờ , con ngựa đỏ tía đầu phóng thẳng về phía công chúa Gia Huệ!
Quận chúa Vĩnh Dương biến sắc, thái giám theo hầu từ trong cung hét toáng lên:
"Công chúa! Mau tránh !"
kịp!
Con ngựa đỏ tía như điện xẹt, trong chớp mắt lao đến mặt nàng.
Công chúa Gia Huệ trợn to hai mắt, thể tin bọn họ thật sự dám cưỡi ngựa xông . Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!