Sở Nhược Yên giật rùng một cái.
Nàng suýt nữa quên mất chuyện bịa đặt chỉ để tiếp cận .
Giờ đây, ánh mắt Yến Trừng lạnh lùng như sương, vẻ mặt như thể chỉ cần nàng một chữ "
" thôi là sẽ trời long đất lở. Nàng vội vàng :
"Không... dám lừa gạt ngài..."
Lời dứt, ánh mắt Yến Trừng mới dịu đôi chút.
Chẳng kiềm chế , mà là vì dạo gần đây, vận đào hoa của nàng quá vượng!
Trước tên tiểu quốc cữu đầu óc đơn giản cứ quấn lấy suốt ngày, nay đến lão hồ ly nhà họ Cố trúng nàng con dâu, kể còn vị công tử Lang thần thần bí bí , ngoài miệng thì gì, nhưng ai trong lòng nghĩ thế nào?
Sói rừng vây quanh, thể lo !
"Là dám, là thật sự ?" Yến Trừng truy hỏi nữa.
Sở Nhược Yên gượng:
"Tất nhiên là dám... , là thật sự !"
Nói xong chột mặt , chẳng từ lúc nào, nàng thể mặt đổi sắc mà dối mặt nữa.
Không ngờ cằm chợt lạnh, ngón tay lạnh buốt của nam nhân ép nàng :
"A Yên, bất kể thật giả, lời nàng , trách nhiệm."
Sở Nhược Yên ép đối mặt với ánh mắt , sâu thấy đáy, bên trong bùng lên hai ngọn lửa rực rỡ, tựa như trời giữa đêm đen hút lấy …
Nàng vô thức hỏi:
"Vậy... nếu chịu trách nhiệm thì ?"
Ánh mắt Yến Trừng lập tức lạnh băng, nắm lấy áo choàng lông trắng vai nàng, mạnh mẽ hất tung lên.
Áo lông tung bay lướt qua đỉnh đầu nàng, cúi đầu, môi mỏng lạnh lẽo chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên trán nàng…
"!!!"
Sở Nhược Yên trừng lớn mắt, nơi chạm như bốc cháy, m.á. u trong dường như đều dồn cả lên đó!
Áo lông nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Yến Trừng thản nhiên dựa lưng ghế, thong dong :
"Chính là như thế."
Lặng ngắt.
Dù ngoài phố qua tấp nập, nhưng trời nhỏ hẹp dường như ngăn cách, im ắng tiếng động.
Mạnh Dương điều sớm lùi sang một bên.
Sở Nhược Yên cứng đờ — vị Diêm Vương ý gì, nàng chịu trách nhiệm thì liền hôn nàng…
Chẳng lẽ định hôn đến khi nào nàng chịu trách nhiệm mới thôi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!