Vào khoảnh khắc tầm mắt bị chặn lại, đầu óc Giao Bạch trống rỗng. Toàn thân cậu ướt đẫm ngồi xổm trong thùng gỗ, thân thể gầy yếu run lên, cũng không biết trông mình giống như... Một con mồi mặc người khác làm thịt.
"Úc Lĩnh..." Giao Bạch sờ một tay lên miếng vải trên mắt, tay còn lại vùng vẫy bên ngoài thùng gỗ, bối rối hét lên, "Úc Lĩnh... Úc Lĩnh..."
Một lần rồi lại một lần, như một mảnh lá thông được hơ lửa, nhẹ nhàng khuấy động không khí ẩm ướt nóng nực.
Nước trong thùng gỗ đột nhiên lắc lư, có thứ gì đó bị ném vào, bắn nước tung tóe rồi rơi xuống cạnh chân Giao Bạch.
Là túi nước đá.
Tiếp đó có mấy túi khác rơi vào, rải rác xung quanh Giao Bạch.
Nước trong thùng gỗ trở nên lạnh căm căm, khí lạnh vấn vít như một làn sương trắng.
Mí mắt dưới lớp vải của Giao Bạch co giật không ngừng, toàn thân đau đớn, như thể có vô số mũi dao đâm vào xương từng chút một.
Mũi dao còn đã được mài.
Trong thùng gỗ, Giao Bạch ngồi không nổi, đầu dựa vào mép thùng, tấm vải đen và làn da tái nhợt của cậu tạo thành một hiệu ứng thị giác mạnh đến tê cả da đầu.
Sự tương phản về màu sắc như vậy, xen lẫn với những tiếng thở đè nén hỗn loạn và nhớp nháp, có thể dễ dàng k1ch thích bản chất thú tính trong máu của một người.
Tuy nhiên, khán giả có mặt không phải là một người bình thường. Vì thân phận của mình, hắn ta đã trải qua quá nhiều cám dỗ về tiền bạc hay x@c thịt, định lực của hắn ta đã sớm đến mức phi nhân loại.
Bởi vậy Úc Lĩnh cầm vòi hoa sen liên tục xả nước vào người Giao Bạch đâu ra đấy.
Chẳng qua,
Ánh mắt Úc Lĩnh lại hướng lên trần nhà phòng tắm.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn ta đã không hề cúi đầu nhìn xuống nữa...
Thùng gỗ đầy ắp nước, chảy tràn cả ra, đến ống cống cũng không kịp nuốt xuống.
Lượng nước trong phòng tắm đã chảy ướt sũng ủng da của Úc Lĩnh, nhưng hắn ta vẫn vững như đá.
Thuốc mà Úc Hưởng hạ là của quân đội, người bình thường không lấy được, cũng không chống lại được. Giao Bạch là người có thân thể yếu ớt, nếu không phải niềm tin đủ mạnh thì cậu đã từ bỏ từ lâu rồi. Nhưng kể cả như thế, cậu cũng đã đến cực hạn, ý thức của cậu càng lúc càng mờ mịt.
"Đừng xả nước... Giúp tôi... Úc Lĩnh... Giúp tôi..."
Giao Bạch duỗi hai cánh tay ra ngoài. Quần áo dính chặt vào làn da lạnh lẽo của cậu đang nhỏ nước tong tong. Dưới khát khao sống sót, cậu không ngừng cầu xin Úc Lĩnh giúp mình, song thực tế là không biết mình đang nói gì.
Đáp lại cậu chỉ có nước lạnh, như tảng băng xuyên từ đỉnh đầu cậu qua đỉnh trái tim cậu, xuyên qua cơ thể đang run cầm cập, đóng đinh cậu vào thùng gỗ.
Mình sắp chết, cậu nghĩ. Mình lại phải chết.
Giao Bạch vô thức nghe theo.
Một chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng cậu. Cậu bất giác làm động tác hút thuốc.
Khi ý chí khôi phục một chút thời điểm, cậu mới phát hiện mình đang ngậm một miếng thịt trong miệng, kẹt giữa hàm răng cậu.
Mình uống máu?
Không đời nào? Chắc chắn sẽ không! Sẽ không sẽ không đâu! Sẽ không... Nhỉ?
Mùi tanh ngai ngái khắp miệng nói cho cậu biết rằng, đã uống rồi.
Đại não Giao Bạch vang ầm ầm, như gặp sét đánh. Cũng không biết lấy sức ở đâu ra, cậu kéo mảnh vải trên mắt mình xuống một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!