Giao Bạch cảm thấy rét buốt thấu xương, như thể có một bông tuyết tung bay trên mặt cậu, sau đó là một bông khác, đến hai bông, rồi một đám lớn, cậu rùng mình một cái.
Má ơi, mau ngừng rơi đi.
Tuyết không dừng lại.
Đã thế thì chớ, cái khí chất mang tính xâm lược cực mạnh của Thẩm Ký còn đang không ngừng trói buộc Giao Bạch.
Ý muốn khống chế và d*c vọng độc chiếm không liên quan đến tình yêu, là chó con đi tiểu đánh dấu lãnh thổ thôi.
—— thứ tôi cảm thấy hứng thú nhất định lúc nào cũng phải nhìn một mình tôi. Nếu tôi không muốn thì dù tôi có ném đi cũng không cho ai khác.
Đây được gọi là giám đốc bá đạo trong bối cảnh máu chó.
Giao Bạch xem xét tình hình trên tài khoản. Avatar của người cha là Pikachu trong chiếc áo khoác định chế màu hồng đang hít đất. Làm bằng một tay, làm một cái liếc cậu một cái, nhưng móa nó quá thiếu đứng đắn, vì hấp dẫn sự chú ý của cậu mà giở mọi mánh khóe.
Avatar của người con là gió Bắc thổi hoa tuyết bay, gần như không thấy rõ bóng dáng ngọn núi, hoang tàn thê lương.
Hai cái bức ảnh động điên cuồng thể hiện sự tồn tại trước mặt Giao Bạch.
Giao Bạch phiền chết đi được. Nếu già trẻ nhà họ Thẩm ép cậu, cậu sẽ không chờ độ sinh động của bọn họ đạt trên 50 nữa, trực tiếp lập ra kế hoạch rút đi nơi khác hòa hoãn lại rồi tính sau.
Con người cũng không thể bị ngột ngạt đến nghẹn chết được.
Cánh tay bỗng bị một nguồn lực kéo giật, tiếng chửi bới nhảy đến bên miệng Giao Bạch lại bị Thẩm Ký cắt ngang: "Đi đâu đấy?"
"Cậu muốn đi đâu?" Thẩm Ký lặp lại, giọng điệu ẩn chứa cảnh cáo đe dọa rõ rệt, cùng với... Bứt rứt nóng nảy.
Ban nãy rõ ràng Giao Bạch không động đậy cũng không dịch bước, nhưng lão già lại chất vấn cậu, hiển nhiên là suy đoán ra ý tưởng muốn chạy trốn của cậu thông qua chi tiết nhỏ hoặc vẻ mặt gì đó.
Đây không gọi là thuật đọc tâm, đây là đôi mắt sắc bén và khả năng quan sát mà các vị giám đốc đều có, một trong những tiêu chuẩn thấp nhất, thông thường như một loại bug.
Kỳ thực suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Giao Bạch chẳng qua muốn mình dựa vào ảo tưởng th ở dốc một hơi. Xương của cậu còn chưa mọc tốt, chạy cũng không chạy nổi.
Giao Bạch không bị bắt chẹt, cậu tức giận: "Lấy hộp thuốc chứ gì!"
"Đi đi." Thẩm Ký nói xong bèn giật lấy bưu thiếp trong tay cậu, xé hai lần rồi ném đi, "Đừng rác rưởi gì cũng muốn."Giao Bạch vừa đi là bầu không khí phòng khách trở nên cứng ngắc.
Thẩm Ký xoay về hướng ban công, hút điếu thuốc sắp cháy hết, trên tàn thuốc có vài vết cắn sâu và lộn xộn. Y cũng không biết tại sao lại giận điên đầu cắn ra.
Gần đây số lần bị chọc giận nhiều hơn trong tất cả những năm nay cộng lại.
Thứ hỗn hào chọc giận y vẫn đang nhảy nhót tưng bừng, còn tiếp tục lăn lộn trên ranh giới cuối cùng của y.
"Hai người bạn bàn trước của tôi, một người sắp thành mẹ kế của tôi, một người bị ông nhốt ở đây." Trong phòng khách vang lên thanh âm không nhẹ không nặng.
Thẩm Ký gảy tàn thuốc: "Người đi rồi nên hết nói lắp?"
Thẩm Nhi An mím chặt môi, nếu y chuẩn bị bản nháp trong đầu vài lần và đọc đi đọc lại nó, chứng nói lắp của y sẽ không nghiêm trọng như vậy.
Song y không cần thiết nói cho người nọ những chuyện này.
"Giao Bạch không giống những kẻ muốn bám lên ông." Câu nói này của Thẩm Nhi An vô cùng thông thuận, hiển nhiên đã chuẩn bị hồi lâu, cũng liên tục xác định.
Thẩm Ký về phòng khách, đạp bỏ hết đồ đạc ngăn cản, bước đến chỗ con trai mình, vết cào xước trên má làm hỏng hình tượng uy nghiêm của y: "Chuyện của tôi, cần anh quản?"
Thẩm Nhi An nhìn thẳng lực lượng trung tâm của toàn bộ nhà họ Thẩm, bá chủ Nam Thành: "Cậu ấy không thích ông."
Hai cha con có chiều cao không chênh nhau là mấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!