Chương 78: Ngoại truyện 4 🍩 Chúng ta kết hôn đi

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tần Hiểu Thiên không nhớ nổi đã bao lâu mình chưa chạm vào phụ nữ. Hình như là sau khi Đường Tâm rời đi anh cũng không chạm vào ai, cho nên đám Vương Tiểu Xuyên vẫn hay trêu chọc anh, có phải là vì Đường Tâm mà thủ thân như ngọc không, khi đó anh chỉ nhàn nhạt cười cho qua, sự thực thế nào thì chỉ có mình anh rõ. 

Mỗi ngày anh đều bị mấy việc vặt vãnh liên quan đến Khương Trừng làm phiền lòng, cả ngày đi theo cậu ta, hôm nay ở nơi này, ngày mai lại ở nơi khác, mà chính anh cũng không có bao nhiêu dục vọng, lúc thật sự cần thiết thì anh cũng có thể tự mình giải quyết, cho nên cũng không tìm phụ nữ. 

Còn có một điều mà anh không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận.

Anh có dục vọng với Hình Mạn.

Nhưng mỗi khi nổi lên loại dục vọng này, anh sẽ cố sức ngăn chặn nó, anh biết cô thích anh cho nên anh càng không dám chạm vào cô, anh sợ mình không cho cô được thứ cô muốn, anh sợ mình sẽ tổn thương cô.

Nhưng sau khi Đường Tâm xuất hiện, anh lại phát hiện, vậy mà cô bắt đầu trốn tránh anh, bắt đầu từ từ xa cách anh, khiến một cảm giác nói không nên lời cứ quẩn quanh trong lòng anh. 

Anh thở dài một hơi, dường như đã thỏa hiệp.

Anh bỗng nhiên vươn tay ôm chặt cô vào ngực mình, đổi bị động thành chủ động, đôi môi cuốn lấy cô, tay cũng đặt trên eo cô. 

Hình Mạn vô lực nằm xụi lơ trong ngực anh, anh đưa tay nhẹ nhàng bế cô lên, ấn chặt lưng cô về phía mình, giờ cô hoàn toàn dựa vào Tần Hiểu Thiên để chống đỡ, nếu không có Tần Hiểu Thiên, có lẽ cô đã sớm xụi lơ trên mặt đất.

Mái tóc nâu uốn lọn to của cô nửa ướt dính ở sau lưng, hai má ửng đỏ, ánh mắt quyến rũ, vô cùng thu hút.

Yết hầu Tần Hiểu Thiên không khỏi giật giật, anh hơi cúi người bế ngang cô lên. Anh bước từng bước vững vàng ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó đặt cô nằm trên chiếc giường mềm mại, bản thân mình cũng đè lên. 

Tay anh chống cạnh người cô, mắt rũ xuống, trong mắt là sự thâm trầm u ám nói không nên lời. 

Hôn em được không? Ánh mắt cô mơ màng nhìn anh, đôi tay nắm chặt áo sơmi của anh, nhẹ giọng nói.

Con ngươi anh bỗng nhiên tối lại, anh vươn tay ấn bả vai cô xuống giường rồi bỗng nhiên cúi đầu, hung hăng hôn lấy môi cô, đôi môi cô mềm mại non nớt khiến anh nghiện, khiến anh không nỡ buông ra.

Anh dịu dáng ngậm môi cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng đôi môi tinh xảo. 

Hình Mạn không khỏi nhẹ nhàng ưm một tiếng. Cơ thể Tần Hiểu Thiên cứng đờ, đầu lưỡi cưỡng ép cô hé môi, mạnh mẽ tiến vào. Miệng cô có mùi hương nhàn nhạt của rượu vang, anh cũng vậy.

Đây không phải chạm môi bình thường, thậm chí Hình Mạn có thể cảm giác rất rõ ràng anh cưỡng ép cô hé miệng thế nào, làm càn mà cuốn lấy cô cùng nhau trầm luân, dây dưa không ngừng.

Khi hai chiếc lưỡi chạm vào nhau, hai người đều lập tức run rẩy.

Hình Mạn không biết mình say hay là không say, cô chỉ biết là, cô muốn Tần Hiểu Thiên. Vì thế cô ngồi dậy, từ từ vươn tay cởi áo ngủ, một cúc lại một cúc được cởi ra.

Không biết vì sao, Tần Hiểu Thiên lại cảm thấy giờ Hình Mạn đang tỉnh táo, đôi mắt cô nhìn anh giống như yêu tinh khiến anh hồn xiêu phách lạc.

Cô từ từ cởi áo ngủ trên người ra, cứ như vậy chân thành nhìn anh, sau đó chậm rãi đến gần.

Đến khi Hình Mạn dán vào người anh, trong mắt Tần Hiểu Thiên như có một ngọn lửa, nóng đến đáng sợ, yết hầu cũng chuyển động lên xuống. 

"Hình Mạn, em chắc chắn chưa?"

Anh nỗ lực khắc chế dục vọng dưới đáy lòng, nhẹ nhàng hỏi.

Vâng.

Giọng cô rất thấp, nhưng giây phút đó lại khiến toàn bộ kiên trì mà Tần Hiểu Thiên có đều tan rã. 

Anh vươn tay tắt đèn bàn trên tủ đầu giường, căn phòng lập tức tối đen. Anh cúi đầu gặm cần cổ trắng mịn của Hình Mạn, răng môi để lại dấu hôn ẩm ướt.

Anh đè cô dưới thân mình, bàn tay nóng như lửa chu du lên phía trên cô, chạm đến một nơi mềm mại, tay anh bao trùm lấy thứ mềm mại đó. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!