Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hôm nay trước khi tan tầm, Hình Mạn nhận được điện của Hà Huống hẹn cô tối nay tụ họp, cô không chút suy nghĩ đã đồng ý. Cô và mấy người Hà Huống đã quen nhau nhiều năm, mọi người đã sớm quen thuộc nhau lắm rồi. Vì thế lúc tan làm, cô đi đến KTV đã hẹn trước.
Vừa đẩy cửa phòng bao, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Tần Hiểu Thiên ngồi trong góc sô pha, ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, rít thuốc nhả khói, cô không khỏi nhíu mày.
Cô đi vào, chuẩn bị trực tiếp qua chỗ Tần Hiểu Thiên thì đột nhiên bị ngăn lại.
"Em gái, có muốn chơi một lát với anh đây không?"
Hình Mạn liếc anh ta, sau đó nện túi xách trong tay lên người đó: Lăn cho đại gia.
Vương Tiểu Xuyên tiếp được túi cô, vui đùa nói:
"Đùa thôi mà, tính tình đàn em vẫn nóng nảy như vậy. Tính tình xấu thế này, thảo nào, thảo nào..."
Thảo nào gì?
"Thảo nào em không gả được."
Cút. Hình Mạn mắng, giơ chân làm bộ chuẩn bị đá anh ấy. Vương Tiểu Xuyên cũng là người linh hoạt, ôm túi cô cười hì hì tránh ra.
Hình Mạn đến bên cạnh Tần Hiểu Thiên, tùy ý ném túi xách lên sô pha, sau đó ngồi xuống.
"Lục Việt đâu, vẫn chưa đến à?" Cô hỏi.
Tần Hiểu Thiên nhìn cô, gảy thuốc lá trong tay, nói:
"Ừ, không biết tên này làm sao, hẹn chúng ta mà lại đến trễ."
Nói xong, hai người đều quay đầu nhìn Hà Huống đang cắn hạt dưa.
"Đừng nhìn mình, mình cũng không biết nha." Hà Huống vừa nói xong, cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra.
Hình Mạn thấy Lục Việt bước vào:
"Lục Việt, anh đúng là không nghĩa khí, hẹn mọi người mà lại..."
"Hình Mạn học muội, đã lâu không thấy."
Bao nhiêu lời định nói của Hình Mạn đều nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì cô nhìn thấy một cô gái sau lưng Lục Việt. Hình Mạn chưa từng nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy, cô và Đường Tâm lại dùng phương thức này để gặp lại.
Vừa nghe đến giọng của một cô gái khác, Vương Tiểu Xuyên, Hà Huống đều không khỏi nhìn sang. Bọn họ nhìn cô gái đứng bên cạnh Lục Việt, cô gái này không phải Đường Tâm thì là ai?
Hình Mạn nhìn Đường Tâm, rõ ràng đã là phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vì sao thoạt nhìn vẫn không khác gì hồi học đại học. Mái tóc dài đen nhánh của cô ta thả tự do phía sau, cô ta mang áo khoác màu trắng khiến cho làn da càng thêm trắng mịn màng lạ thường, khóe môi lại mang theo nụ cười dịu dàng.
Hình Mạn không nói gì, cô chỉ nghe được Vương Tiểu Xuyên ở phía sau mình nhỏ giọng hỏi Lục Việt:
"Mẹ nó, cậu mang cô ta đến đây làm gì?"
"Cậu nghĩ mình muốn à, là nửa đường gặp được. Người ta nói đã lâu không gặp mọi người, muốn gặp một lần, nếu là cậu, cậu có cự tuyệt được không?" Lục Việt nhỏ giọng đáp lại anh ấy.
"Ừ, đã lâu không gặp."
Hình Mạn trưng ra một nụ cười, nhàn nhạt nói. Lúc này Hình Mạn không biết mình phải sử dụng bao nhiêu khí lực để khắc chế bản thân không quay sang nhìn vẻ mặt của Tần Hiểu Thiên.
"Hiểu Thiên, đã lâu không gặp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!