Chương 46: Du lịch ngõ Nam La Cổ Bắc Kinh

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ngõ Nam La Cổ dài khoảng 800m, các ngõ nhỏ ngay ngắn trật tự, tổng cộng có mười sáu ngõ nhỏ, các ngõ không dài nhưng bên trong có tất cả mọi thứ, đồ ăn vặt đặc sắc, đồ lưu niệm, trang sức đơn giản gì cũng có.

Nhà ở ngõ Nam La Cổ không cao, mang phong cách kiến trúc Bắc Kinh cổ, nhà nào cũng là nhà mái ngói, hơn nữa nơi nơi đều treo đèn lồng đỏ rực, tùy ý liếc mắt là có thể thấy được những ông lão bà lão đang bày bán mấy thứ đồ nhỏ xinh đẹp. 

Lâm Giang Nam và Khương Trừng tay trong tay, cả hai đều mang khẩu trang, bởi vì sự chênh lệch chiều cao đáng yêu và cả bộ đồ đôi rêu rao mà thu hút một loạt ánh mắt. 

Trên người Lâm Giang Nam mặc áo len dệt thưa màu trắng, phía dưới là váy chữ A bằng da màu đen, đi kèm áo dạ ngắn màu đỏ rượu. 

Dưới chân cô mang tất trắng viền hoa cùng giày da phong cách Anh Quốc [1].

Tóc cô chỉ tùy ý búi lên, nhìn rất trẻ trung xinh đẹp.

Khương Trừng mặc áo len ôm người, bên ngoài là áo khoác dạ màu đỏ rượu dài đến đầu gối, quần jean xăn lai màu đen, giày uzlzzy [2] màu trắng.

Hai người tay nắm tay, không khí hài hòa hạnh phúc. 

"Oa, có xe xích lô nữa à?" Lâm Giang Nam nhìn thấy chiếc xe xích lô chở một đôi trên đường liền nắm chặt tay Khương Trừng, hưng phấn nói.

Khương Trừng cúi đầu nhìn đôi mắt đầy vui mừng của Lâm Giang Nam, hỏi:

"Chúng ta cũng thử ngồi xe xích lô xem cảm giác thế nào?"

Hai mắt Lâm Giang Nam lập tức tỏa sáng.

Dạ dạ dạ dạ. Cô gật đầu thật mạnh. 

Khương Trừng cưng chiều xoa đầu cô, vừa hay có một chiếc xe xích lô trống đang ở gần đây. 

Khương Trừng đi tới, ngăn chiếc xe xích lô lại. 

"Hai vị muốn đi dạo à?" Người lái xe xích lô nói chuyện mang đậm chất Bắc Kinh. 

Vâng. Khương Trừng gật đầu với ông ấy. 

"Được rồi, lên xe đi!"

Khương Trừng nắm tay Lâm Giang Nam ngồi lên.

"Hai cháu muốn dạo qua ngõ nào trước?" Người lái xe hỏi.

"Bọn cháu không phải người Bắc Kinh nên không rõ lắm, bác có đề nghị gì không ạ?" Lâm Giang Nam hỏi.

"Bác cũng nghĩ các cháu không phải, vừa nghe các cháu nói chuyện là đã biết các cháu chắc chắn không phải là dân bản xứ."

Người lái xe cười nói.

"Như vậy đi, chúng ta có thể dạo từ ngõ Phúc Tường trước, sau đó theo thứ tự đến các ngõ nhỏ khác, hai cháu thấy thế nào?"

Lâm Giang Nam đương nhiên không có ý kiến gì, có một người Bắc Kinh chính cống dẫn đường, như vậy thì không có gì tốt hơn.

Được đấy ạ.

"Được rồi, chúng ta xuất phát nào."

Lâm Giang Nam ngồi trên xe xích lô, cảm giác không hề giống khi ngồi ô tô, máy bay, đây là một cảm giác rất mới mẻ, cô bừng bừng hứng thú nhìn hàng quán xung quanh, trang sức, những thứ đồ nhỏ xinh rực rỡ muôn màu khiến cô hoa cả mắt, hơn nữa đồ ăn vặt đặc sắc trên đường cũng rất nhiều. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!