Chương 44: Chủ diễn đàn fangirl

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sau khi lên xe, Tần Hiểu Thiên đã lái xe đi rất xa, Lâm Giang Nam mới kéo áo khoác trên đầu xuống, lộ ra cái đầu nho nhỏ.

Khương Trừng vươn tay bật đèn trong xe. 

"Em không sao chứ, có phải là bị dọa rồi không?" Khương Trừng nghiêng người nhìn Lâm Giang Nam.

Không có gì, em ổn. Lâm Giang Nam mỉm cười với anh. 

Khương Trừng nâng mặt Lâm Giang Nam lên, sau đó nhìn trái nhìn phải xem cô có bị thương không, xác nhận trên mặt cô không có vết thương nào mới an tâm. 

Vừa rồi khi những phóng viên kia tràn đến, trong tay đều cầm microphone, camera, anh sợ những người kia không cẩn thận sẽ làm cô bị thương, cũng may là cô không sao, nếu không anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì. 

"Em đã nói là không sao mà, anh yên tâm đi, với cả anh đã che em kín mít như vậy, bọn họ cũng không thể nào chạm vào em được."

Lâm Giang Nam vươn tay kéo bàn tay Khương Trừng trên mặt mình xuống, sau đó tự giác luồn tay mình vào tay anh. 

Tay cô hơi lạnh, Khương Trừng không khỏi nắm chặt hơn một chút.

Tần Hiểu Thiên vẫn có chút áy náy với Lâm Giang Nam.

"Chuyện vừa rồi là anh không xử lý tốt, xin lỗi em." Anh vừa lái xe vừa nói với hai người phía sau.

Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng trả lời:

"Anh Hiểu Thiên, việc này đâu thể trách anh, dù gì thì anh cũng không có khả năng biết trước mà."

"Hiện tại phóng viên đúng là rất khó phòng bị."

Lâm Giang Nam nói.

"Ừ, đây là không phải là lỗi của anh, lúc đó nếu không phải anh mang nhân viên công tác tới, bọn em cũng không có khả năng dễ dàng thoát thân như vậy." Khương Trừng nhàn nhạt nói với Tần Hiểu Thiên.

Tần Hiểu Thiên nhanh chóng dừng xe trước cửa khách sạn.

Là khách sạn mà họ đã đặt trước. 

Tần Hiểu Thiên đặt hai phòng, mà hai phòng, đương nhiên là Khương Trừng và Lâm Giang Nam một phòng, chính anh một phòng. Tần Hiểu Thiên đem đồ đạc đến phòng Khương Trừng xong liền về phòng mình. 

"Chúng… Chúng ta hai người một phòng sao?"

Lâm Giang Nam lắp bắp hỏi Khương Trừng, đột nhiên cô thấy rất hồi hộp, tim đập nhanh hơn. 

Ừ, chứ sao nữa? Khương Trừng cong môi mỉm cười.

Ai da mẹ ơi, đúng là câu dẫn…

Lâm Giang Nam nhanh chóng dời tầm mắt, cô không thể tiếp tục nhìn Khương Trừng như vậy, nếu không vô tình sẽ bị anh làm cho ngây ngốc mất.

Cô bước vài bước đến cửa sổ sát đất trong phòng khách, rèm cửa đã được mở ra.

Cách một lớp thủy tinh rất dày, Lâm Giang Nam đặt tay lên tấm kính, cả mặt gần như dán vào đó, đôi mắt chăm chú nhìn cảnh sắc và kiến trúc bên ngoài.

Đẹp quá. Lâm Giang Nam lẩm bẩm.

Khương Trừng đứng cạnh Lâm Giang Nam, anh nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu không nói nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!