Chương 37: Đôi đũa lệch đáng yêu

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lâm Giang Nam chạy chầm chậm đến khu phố trung tâm. Cô vừa chạy vừa nhìn dáo dác xung quanh. Không phải Khương Trừng nói anh ở phố trung tâm sao, sao cô không thấy anh? Cô khó hiểu ngẫm nghĩ.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên cô thấy một một bóng hình đứng cách mình không xa. Dù là bóng dáng thì Lâm Giang Nam liếc mắt một cái cũng nhận ra đó là Khương Trừng.

Cô dừng chân, đứng tại chỗ hít sâu vài cái, điều chỉnh lại hơi thở của mình, sau đó vươn tay lau lớp mồ hôi rịn trên trán, đâu ai chạy bộ trong trời mùa đông mà lại chảy mồ hôi chứ.

Chỉnh trang lại bản thân xong, cô mới chạy chầm chậm đến chỗ Khương Trừng. Trên mặt Lâm Giang Nam tràn đầy ý cười, nhưng cô còn chưa đến gần Khương Trừng thì nửa đường đã nhảy ra một Trình Giảo Kim [1] Coca.

[1] Trình Giảo Kim:

Thời Đường có nhiều tướng tài giỏi như thời Tam Quốc, một trong những tướng dũng mãnh, vũ lực cao nhất là Trình Giảo Kim. Ông rất khỏe, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này khi lên làm tướng thì chuyên lấy toàn lực đánh ba búa.

Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút rồi quay lại đánh ba búa tiếp. Ông là chuyên gia phá phách, chịu lợi chứ không chịu thiệt.

Người nửa đường nhảy ra phá hỏng chuyện của người khác thường bị gọi là Trình Giảo Kim.

Gâu… Gâu… Gâu……

Coca không biết từ đâu nhảy ra, sủa như điên với Lâm Giang Nam vốn không hề phòng bị.

Lúc đó Lâm Giang Nam bị con quái vật khổng lồ này dọa cho ngốc, chân lập tức mềm nhũn, ngã xuống đất. Khương Trừng nghe thấy Coca sủa như điên, vừa quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Coca hung dữ đứng bên kia, còn Lâm Giang Nam lại tội nghiệp ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn Coca, hình như là bị dọa sợ rồi.

Lúc đó Khương Trừng không kịp nghĩ quá nhiều, chân anh dài, bước vài bước đã đến trước mặt Lâm Giang Nam.

Coca! Anh nghiêm nghị gọi Coca, sắc mặt cũng trầm xuống.

Coca thấy chủ nhân nhà mình có vẻ rất tức giận, biết mình chắc chắn đã làm sai, thế là nó chỉ có thể cụp tai xê ra chỗ khác.

Khương Trừng ôm Lâm Giang Nam đang ngồi dưới đất lên. Anh ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô vỗ bụi bẩn trên quần.

Có bị thương không?

Anh hỏi.

Lâm Giang Nam cứ nhìn Khương Trừng đang ngồi xổm trước mặt mình, trong lòng xúc động không nói nên lời, giống như có một luồng khí ấm áp đang dần dần tản ra.

Một người cô đã từng cho rằng vĩnh viễn sẽ không chạm đến, bây giờ lại ngồi xổm trước mặt cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng lo lắng cho cô.

Khóe môi Lâm Giang Nam nhếch lên nụ cười, lắc đầu như trống bỏi: Không có không có.

Khương Trừng phủi sạch bụi bẩn trên người cô xong mới đứng dậy. Anh vừa đứng lên, Lâm Giang Nam liền biết cái gì gọi là chênh lệch, từ cúi đầu nhìn anh, giờ lại trực tiếp biến thành ngẩng đầu nhìn anh, khác biệt đúng là quá lớn.

Khương Trừng thấy Lâm Giang Nam đang ngẩng đầu nhìn mình, anh không khỏi giơ tay chạm đến gương mặt trắng mịn mềm mại của cô.

"Anh phải giáo huấn Coca một chút mới được, nó sắp lật trời rồi." Khương Trừng nhìn Coca đang ngoan ngoãn ngồi cách đó không xa.

Lâm Giang Nam phụt cười, xem ra sinh hoạt thường ngày của Khương Trừng và Coca rất thú vị.

Khương Trừng cũng mỉm cười, anh cầm lấy tay của Lâm Giang Nam. Bàn tay cô thon nhỏ xinh xắn, ngón tay tinh tế, còn hơi lạnh.

Lạnh không?

Anh hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!