Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
"Mua gì đây? Thịt bò muốn mua, thịt ba chỉ cũng muốn mua, hay là mua cá trắm nhỉ, về nhà có thể làm món cá phi lê sốt cay."
Đừng thấy thân hình Lâm Giang Nam gầy yếu mà lầm, thực ra cô là ví dụ điển hình cho loài động vật ăn thịt, hơn nữa còn là cái dạng không thịt không vui.
Dù sao cô ăn bao nhiêu cũng không mập, cho nên chẳng thèm kiêng nể gì.
Lâm Giang Nam đẩy xe mua sắm, động tác thành thạo ném đồ ăn vào xe.
"Đúng rồi, phải mua ít trái cây."
Lâm Giang Nam nhanh chóng đẩy xe đẩy tới khu vực trái cây. Chọn mấy loại cô thích nhất, bỏ vào trong xe.....
Khương Trừng che đến kín mít, nhưng dù không thấy rõ mặt thì với thân hình cao một mét chín mươi kia, đôi chân vừa dài vừa thẳng, anh cũng đã thu hút tầm mắt của không ít người.
Khương Trừng không lấy xe đẩy vì anh chỉ muốn mua mấy gói mì, không cần thiết.
Người ta lấy mì gói thường thường là lấy từ thấp lên cao, nhưng Khương Trừng chân dài tay dài, thế là tùy hứng lấy mì ở kệ cao nhất.
Lâm Giang Nam đã mua đủ đồ, chuẩn bị đi tính tiền, khi đi ngang qua khu vực mì gói, cô bất giác dừng chân, đôi mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông đang lấy hàng.
Sao cô lại thấy người này quen quen nhỉ?
Cảm giác giống như… Khương Trừng…
Cô nghĩ như vậy, sau đó tự mình phủ định, Lâm Giang Nam, mày nghĩ bậy bạ gì đấy? Sao Khương Trừng lại xuất hiện ở đây được, mày đang mơ giữa ban ngày sao?
Cô lắc lắc đầu, sau đó chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một bé trai lướt ván xông về phía người đàn ông kia, hình như là phanh không ăn, mất kiểm soát.
Không biết sao, Lâm Giang Nam hướng về phía người đàn ông kia, hô to một tiếng:
"Cẩn thận! Mau tránh ra!"
Mọi người xung quanh đều ngây ngốc, đứng nhìn ngơ ngác.
Họ đều cho rằng cậu bé kia chắc chắn sẽ đâm vào người đàn ông, hai người sẽ ngã không nhẹ.
Nhưng mà…
Khương Trừng đang chọn mì gói, đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh, quay đầu liền thấy một cậu bé đang xông tới mình, anh nhanh chóng dịch chuyển tạo ra một con đường, cậu bé mất kiểm soát lao đến.
Mọi người kinh ngạc, anh dịch chuyển, vậy cậu bé kia sẽ đâm trúng kệ hàng!
Lâm Giang Nam sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng một lúc sau, cô cũng không nghe thấy âm thanh va chạm như dự đoán, vì thế cô không khỏi lặng lẽ mở mắt, kết quả vừa mở mắt lại nhìn thấy hình ảnh thế này.
Cậu bé kia được người đàn ông bế, còn ván trượt lăn lóc cách đó không xa.
Thì ra là khi cậu bé xông tới, đi qua người mình, anh đã nhanh tay lẹ mắt vươn tay, kéo cậu bé vào lòng, tránh cho một hồi thảm kịch sẽ phát sinh.
Khương Trừng đặt cậu bé trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé.
"Trẻ con không được chơi ván trượt trong siêu thị, như vậy rất nguy hiểm, về sau không được làm thế này nữa, biết chưa?" Anh lạnh nhạt nói với cậu bé, nhưng ngữ khí cũng không tránh khỏi có một chút quan tâm.
Cậu bé dường như cũng bị dọa sợ vì sự việc vừa rồi, theo bản năng gật đầu với Khương Trừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!