Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Sao vậy? Lâm Giang Nam nhỏ giọng hỏi.
Trong phòng ngủ quá tối, Khương Trừng không biết đã buông tay cô khi nào, cho nên giờ cô cũng không biết anh đang đứng ở đâu.
Nhưng một lát sau, vẫn không ai đáp lại.
Khương Trừng? Cô nhẹ giọng gọi.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng xuất hiện cách cô không xa.
Khương Trừng mở điện thoại, sau đó bật đèn pin.
Phòng ngủ tối đen lập tức sáng lên không ít, mắt Lâm Giang Nam vốn đang thích ứng với bóng tối, giờ sáng như vậy thì có chút không thích ứng được, cô không khỏi nhắm mắt lại, vài giây sau mới chậm rãi mở to mắt.
Sau khi mở mắt ra, thấy rõ mọi thứ xung quanh, cô hít vào một hơi khí lạnh.
Một tay Khương Trừng cầm điện thoại, một tay cầm cái gối ôm cô đặt trên giường.
Lâm Giang Nam cảm giác tim mình bị tê liệt, dường như là ngừng thở nhìn Khương Trừng.
Lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi.
Lâm Giang Nam lùi về sau vài bước, cả cơ thể đều run rẩy.
Khương Trừng giơ điện thoại lên, anh lướt quanh phòng ngủ, poster dán trên tường phòng ngủ đều là anh, kệ sách toàn là tạp chí chân dung của anh, trên sô pha toàn là gối ôm in hình anh, ngay cả chăn đệm cô cũng có hình anh.
Luồng ánh sáng trong tay Khương Trừng di chuyển đến đâu, Lâm Giang Nam càng căng thẳng đến đó, giờ cô đã không nói nên lời, thậm chí chân cũng mềm đi.
Lâm Giang Nam?
Giọng anh trầm thấp lại giàu từ tính, chỉ thong dong nhưng lại như có ma lực.
Dạ? Cô đáp lại.
"Có thể nói cho anh biết, vì sao thứ gì trong phòng em cũng liên quan đến anh không?"
Lâm Giang Nam căn bản đã không nói nên lời.
Một tay Khương Trừng cầm ôm gối, một tay cầm điện thoại, từ từ đến gần cô.
Lâm Giang Nam nhìn vào mắt anh, anh càng tới gần, cô càng sợ hãi, cô không khỏi lùi về sau, anh tiến một bước, cô liền lùi một bước.
Cuối cùng, cô trực tiếp xoay người, chạy đến cửa ra, theo bản năng định vặn tay nắm cửa, nhưng tay cô vừa chạm đến, một bàn tay to đã cầm lại.
Cạch. Tiếng khóa cửa vang lên.
Điện thoại trong tay Khương Trừng rơi xuống đất, mặt sau tiếp xúc với sàn nhà, ánh đèn chỉ còn là những tia sáng nhỏ mỏng manh.
Trong phòng lập tức tối đen lần nữa.
Lâm Giang Nam cảm giác được một hơi thở mạnh mẽ khác đang vây lấy cô.
Mà cô cũng bị vây giữa cửa ra và ngực người đó.
"Em chạy đi đâu, hửm?" Giọng anh vang lên sau lưng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!