Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trang điểm xong, Lâm Giang Nam thay quần áo.
Bên trong cô mặc áo len ngắn xanh sọc đỏ bó sát người, bên dưới là quần jean ống rộng màu xanh nhạt, ngoài cùng là áo khoác sọc, cổ quàng một cái khăn màu đỏ rượu.
Cô dùng dây chun màu đen buộc toàn bộ tóc lên, vấn thành một cục nhỏ, trên trán rũ xuống vài sợi tóc làm gương mặt càng thêm hài hòa.
Cô mặc giày, mang theo camera xong liền ra cửa.
Lâm Giang Nam đến đại lộ Long Dương.
Đại lộ Long Dương là nơi được rất nhiều nhiếp ảnh gia và người mẫu yêu thích, kiến trúc con phố này khá đẹp, rất thích hợp để chụp ảnh, trên mặt tường là các hình vẽ màu mè được vẽ tay.
Đại lộ Long Dương cách không xa chỗ cô ở, lái xe một lát là đến.
Sau khi xuống xe, cô nhìn đường phố luôn tràn ngập sắc màu, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái, nhìn những hình vẽ này, dù ban đầu tâm tình không tốt thì hẳn lát sau cũng sẽ tốt hơn.
Cô giơ camera, điều chỉnh ánh sáng.
Cô cứ chụp dọc con đường, ngẫu nhiên cũng sẽ có người qua đường lọt vào màn ảnh của cô.....
"Sao vẫn chưa bắt đầu?" Khương Trừng nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã hơn 9 giờ.
Anh đi hỏi thử xem. Tần Hiểu Thiên nói.
Đúng lúc anh ấy chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy Hình Mạn đang đi đến.
"Sao vẫn chưa bắt đầu vậy?" Tần Hiểu Thiên hỏi.
"Thật là ngại quá, nhiếp ảnh gia của bọn em có việc đột xuất, tạm thời xin nghỉ, cho nên có lẽ phải chờ một lát, phòng làm việc bọn em đang liên hệ với nhiếp ảnh gia khác."
Nghe cô ấy nói vậy, Khương Trừng ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Gọi chưa?
Vẫn chưa...
"Vậy liên hệ Lâm Giang Nam đi."
Khương Trừng vừa nói xong, Tần Hiểu Thiên và Hình Mạn không hẹn mà cùng nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ.
Sao vậy? Có vấn đề? Khương Trừng thản nhiên hỏi.
"Chuyện là... Giờ Lâm Giang Nam chỉ là nhiếp ảnh gia thực tập, em chắc chắn là muốn cô ấy chụp sao?"
"Chắc chắn, liên hệ cho cô ấy đi."
"Vậy được, chị đi gọi cho cô ấy."
Hình Mạn không nói gì nữa, bởi vì cô cũng biết nhìn lòng người.
Làm sao có chuyện Khương Trừng sẽ vô duyên vô cớ chỉ tên người chụp, phòng làm việc của cô có rất nhiều người có thâm niên, nhiếp ảnh gia kỹ thuật tốt, Khương Trừng lại không nhớ ai, chỉ nhớ mình Lâm Giang Nam.
Hơn nữa Khương Trừng chưa bao giờ thích nhiếp ảnh gia nữ chụp.
Sau khi Hình Mạn đi rồi, Tần Hiểu Thiên đặt mông ngồi bên cạnh Khương Trừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!