Ngoài thành Từ Dương, bụi đất mịt mù che kín bầu trời. Mặt đất rung chuyển dữ dội, từ nơi chân trời xám xịt vang lên tiếng bước chân trầm đục như sấm dậy.
Một con quái vật khổng lồ ngẩng đầu ló ra từ trong màn sương mù, cái đầu ma hóa dị dạng. Thân hình nó cao hơn cả tường thành, trên người là nửa cơ thể nhân loại bị xích sắt khóa chặt khảm lên như đó vốn là một phần sinh ra từ người nó.
Rồi hết con này đến con khác xuất hiện, từng con nửa người nửa ma kéo đến, bao vây lấy thành Từ Dương. Chúng có ý thức con người, có sức mạnh của ma vật, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh từ người chỉ huy, số lượng khổng lồ, là một ma quân khó địch nổi.
Ôn Đồng Tế, thành chủ Từ Dương, đứng trên tường thành, mặt trắng bệch khi nhìn thấy đoàn quân nửa ma đang vây chặt thành trì.
Sao lại nhanh như vậy? Sao chúng có thể vượt qua pháo đài Phổ La trong chớp mắt như thế? Đó là tòa thành kiên cố nhất phương Bắc mà!
Tại vùng băng nguyên rộng lớn, để phòng thủ và săn bắn lũ ma vật nơi đây, con người đã xây dựng nên pháo đài Phổ La, công trình phòng thủ mạnh nhất vùng Bắc Địa. Bên trong pháo đài có không ít đoàn lính đánh thuê tinh nhuệ, trong đó binh đoàn đứng đầu có đoàn trưởng là Túc Văn Quang, cấp dưới cao thủ như mây, đây là điều Ôn Đồng Tế mãi canh cánh trong lòng.
Chính vì thế, khi nghe tin quân Thần Ái xuất hiện ở băng nguyên, Ôn Đồng Tế vẫn thầm đắc ý, cho rằng có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi. Đương nhiên ông ta cũng chẳng buồn để tâm đ ến tín hiệu cầu viện mà Túc Văn Quang gửi đi.
Chỉ đến khi đại quân nửa ma tiến đến trước tường thành Từ Dương như vũ bão, ông ta mới hiểu ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Ông ta không thể ngờ, pháo đài Phổ La, nơi được gọi là "pháo đài bất khả xâm phạm", lại tan vỡ trước đội quân nửa người nửa ma dễ như một tờ giấy mỏng.
Giờ đây, Túc Văn Quang đã bị thương nặng, mang theo tàn quân rút về Đông thành. Còn đại quân Thần Ái thì đang áp sát, không gì ngăn cản được. Những hậu quả từ việc làm ngơ trước khủng hoảng ở Phổ La, giờ đây Ôn Đồng Tế chỉ có thể tự mình gánh chịu.
"Thành chủ, việc gấp bây giờ là lập tức phát công văn cầu viện tới các pháo đài lân cận!" Một cấp dưới vội vàng đề nghị.
"Đúng vậy! Cầu viện, lập tức cầu viện!" Cánh môi của Ôn Đồng Tế run rẩy, liên tục xoa tay, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng rồi ông ta chợt nhớ lại, lúc Phổ La bị bao vây, chính mình đã dửng dưng thờ ơ. Bây giờ đến lượt ông ta lâm nguy, liệu còn ai sẵn lòng tới cứu?
"Có lẽ anh có thể thương lượng với thánh phụ Thần Ái? Dù sao anh và ông ta cũng từng là bạn bè mà?" Một cấp dưới dè dặt gợi ý.
Ôn Đồng Tế và Lệ Thành Chu từng giữ mối quan hệ riêng tư khá mật thiết. Khi thanh danh của Thần Ái hỗn loạn, chính ông ta vẫn ngầm qua lại với Lệ Thành Chu, lấy vị thế cao hơn ban phát một ít thông tin và tài nguyên từ khu Trung Nguyên để đổi lấy lợi ích.
Nhưng giờ đây, kẻ từng quỵ lụy trước ông ta đã trở thành chủ nhân của đội quân hủy diệt, còn ông ta thì phải cúi đầu cầu xin.
***
Trong căn lều dã chiến dựng tạm ngoài thành Từ Dương, Ôn Đồng Tế bị đưa đến trước mặt Lệ Thành Chu.
Ông ta chật vật quỳ dưới ánh sáng mờ mịt, nhìn người bạn cũ đang ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn vuông lộng lẫy, hai tay đan vào nhau, nở một nụ cười ôn hòa như thể họ đang trò chuyện giữa bữa trà chiều.
"Thành Chu, anh hãy tha cho tôi, tha cho Từ Dương. Chúng ta là bạn bè, không phải sao?" Ôn Đồng Tế lắp bắp: "Hiện tại các anh đã hùng mạnh đến vậy, tương lai cả thế giới này sớm muộn cũng thuộc về Thần Ái. Căn cứ Từ Dương nguyện ý phụ thuộc, tôi sẽ nghe lời anh, cái gì cũng nghe! Anh có thể cho lui đội quân đó không? Xin đừng để họ giết sạch dân chúng nơi đây…"
Không biết có phải ánh sáng ngược khiến tầm nhìn mờ đi hay không, mà ông ta luôn cảm thấy khuôn mặt Lệ Thành Chu trở nên mơ hồ đến kỳ lạ.
"Dĩ nhiên, chúng ta vẫn luôn là bạn." Thánh phụ mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy về phía ông ta một chiếc ly nhỏ, trong đó là một chất lỏng đen sẫm như mực, "Uống ly này đi, chỉ cần uống xong, chúng ta sẽ thật sự trở thành bạn, bạn bè mãi mãi."
"Đây là ma huyết? Là thứ khiến người ta nửa ma hóa?!" Ôn Đồng Tế kinh hãi lùi lại, liên tục lắc đầu: "Không, tôi không uống! Không đời nào tôi uống thứ đó!"
Trong lều, tiếng van xin tuyệt vọng và tiếng gào thảm thiết nhanh chóng vang lên.
Không bao lâu sau, Lệ Thành Chu bước ra khỏi lều. Ông ta lặng lẽ nhìn dòng người đông đúc chen lấn bên ngoài thành Từ Dương, rồi giơ tay ra hiệu.
Lập tức, những kẻ nửa người nửa ma khổng lồ nhấc chân bước về phía thành trấn dân cư dày đặc, bắt đầu cuộc tàn sát như loài thú đói hoang dã.
Từ một đỉnh cao cách đó không xa, Cố Chính Thanh siết chặt dây cương, thúc ngựa lao đến.
Pháo đài Từ Dương ở nơi xa đã bị quái vật khổng lồ công hãm. Tường thành sập, ánh lửa tận trời, ma vật nửa ma hóa hưng phấn tàn sát trong thành. Bên trong thành, tiếng khóc thảm thống của người dân vang vọng khắp nơi.
Nơi đó đã biến thành địa ngục ở nhân gian.
"Chúng ta đến trễ rồi." Khổng Hạo Ba đỏ hoe mắt, nhìn cảnh tượng tàn khốc trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!