"Chị Thiên Tầm, chị muốn giết em sao?" Tiểu Nghiên phục hồi tinh thần từ ảo cảnh, nằm dưới thân Sở Thiên Tầm, nó không giãy giụa, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, lặng lẽ hỏi: "Vì em là một con quái vật, nên chị muốn giết em à?"
Sở Thiên Tầm nhìn gương mặt non nớt mà trong trẻo kia, nghĩ đến những việc con bé đã làm, cô giận đến nghiến răng: "Tiểu Nghiên, em có biết mình đã làm sai chuyện gì không? Em có biết đầu độc giếng nước như vậy đã hại chết bao nhiêu người không?"
Con bé là một đứa trẻ rất đơn thuần, trong hoàn cảnh cực đoan rất dễ bị uốn thành hoàn toàn thiện hoặc hoàn toàn ác.
"Em đã thấy rồi," Tiểu Nghiên cúi đầu, "rất nhiều người đã chết, cũng rất nhiều người trở thành quái vật giống em. Họ và người thân của họ đều rất đau khổ, đều khóc rất to. Em nghĩ có lẽ là do em sai rồi."
"Nhưng chúng em không còn cách nào." Trong mắt con bé ánh lên nét hoang mang, "chúng em là quái vật, không có tư cách sống trên thế giới này. A Hiểu nói trừ khi có thật nhiều đồng loại, mọi người cùng sống với nhau, như vậy sẽ không còn ai cho rằng chúng em là quái vật nữa. Chị Thiên Tầm, em biết bọn em sai rồi, nhưng có lẽ A Hiểu sẽ không chịu thay đổi, còn em thì không thể làm gì.
Chị hãy giết em đi."
"Em không phải quái vật, em cũng là một sinh mệnh giống như Tôi. Em có quyền sống trên thế giới này. Bất kể là ai, chỉ cần là một sinh mệnh thì không ai có quyền phủ định sự tồn tại của người đó. Em… chỉ là đã làm sai thôi." Giọng Sở Thiên Tầm lộ ra một vẻ dịu dàng xưa nay chưa từng có, trong mắt chất chứa nỗi bi ai chính cô cũng không hay.
Đôi tay cô dính máu.
"Có lẽ một ngày nào đó, bất kể là những đứa trẻ như em, hay là con người, thánh đồ, thậm chí cả ma vật, tất cả đều có thể chung sống hòa bình dưới ánh mặt trời."
Tiểu Nghiên bị viễn cảnh không tưởng ấy mê hoặc. Nhìn thanh trường đao đâm vào ngực mình, con bé dường như không cảm thấy đau, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Thật vậy sao?"
Bộ lông chim đen nhánh toàn thân con bé bỗng bốc cháy, sức nóng tỏa ra đẩy bật Sở Thiên Tầm. Trong biển lửa, hỏa điểu dang cánh, biến mất vào hư không.
"Nó đã dùng dược phẩm đánh lửa đặc biệt, thiêu cháy bản thân để trốn thoát." Tân Tự Minh mặt không đổi sắc, đuổi tới từ phía sau.
Sở Thiên Tầm cúi đầu nhìn đôi tay dính máu của mình. Dù thế nào đi nữa, khi mũi đao đâm vào ngực đứa bé ấy, cô vẫn đã chần chừ một khắc.
Chính sự chần chừ đó đã tạo điều kiện cho con bé trốn thoát.
Ở không xa nơi đó, một chiến trường khác đang diễn ra. Chung Ly Hiểu sau khi uống thánh huyết đã khôi phục lại sức chiến đấu đỉnh cao, nhưng khi đối mặt với Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt cùng lúc, anh ta vẫn không có chút sức phản kháng nào.
Giữa đồng cỏ hoang vu, mặt đất trải đầy tinh thể màu đen do những chất lỏng đen kịt kết băng lại. Chúng chính là dị năng của Chung Ly Hiểu, cũng là thứ đang duy trì sinh mệnh của anh ta.
Nhưng lần này, anh ta gặp phải khắc tinh của chính mình. Giang Tiểu Kiệt có năng lực đóng băng cực nhanh, lập tức khiến toàn bộ chất lỏng đen trên mặt đất đông cứng lại. Chung Ly Hiểu không thể điều khiển chúng tấn công, cũng không thể thu hồi về cơ thể.
Chẳng mấy chốc, anh ta bị lớp cát vàng hình thành bàn tay khổng lồ bắt được, nhấc bổng lên không trung.
Anh ta vùng vẫy dữ dội giữa không trung, mái tóc bạc rối tung, đôi mắt đỏ rực như phát cuồng: "Diệp Bùi Thiên! Cậu đúng là đồ phản bội! Cậu quên thù hận của chúng ta rồi sao? Quên cả lời hứa sẽ báo thù năm xưa rồi à?"
"Tôi chưa từng quên. Chính cậu mới là người đã quên hết tất cả." Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu nhìn anh ta giữa không trung, "tôi vẫn nhớ rất rõ, trong căn phòng giam không thấy ánh mặt trời ấy, ngày nào cậu cũng an ủi tôi qua bức tường. Cậu bảo khi nào thoát ra được, chúng ta sẽ phơi nắng cả ngày, sẽ lên núi ăn thịt nướng, ra biển ăn hải sản, uống bia và say ngã trên bờ cát.
Cậu còn bảo sẽ sống những ngày tốt nhất, ôm người con gái mình yêu và hát cho cô ấy nghe bài dân ca quê cậu."
Chung Ly Hiểu bắt đầu chững lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Anh ta dường như nhớ ra, ký ức quay về khoảng thời gian xa xôi trước kia, lúc còn bị giam giữ trong căn ngục tối ẩm thấp. Mỗi đêm, anh ta ngồi trên giường mang theo xiềng xích, tựa vào bức tường lạnh lẽo, cùng người anh em bên kia bức tường an ủi và tiếp sức cho nhau.
Khi đó tuy hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng trong lòng họ vẫn giữ được chút hy vọng, vẫn còn trái tim thuộc về con người.
Tiếng của Diệp Bùi Thiên vẫn tiếp tục truyền đến:
"Giờ cậu đã tự do, cậu còn nhớ mình từng nói những gì không? Cậu có từng thử làm lại điều gì trong đó chưa? Cậu đã quên hết rồi. Trong lòng cậu chỉ còn lại sự thù hận méo mó. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại nỗi căm hận cũ, rồi trút nó lên người vô tội. Cậu đã sống thành chính kẻ mà cậu từng hận nhất."
Chung Ly Hiểu đột nhiên yên lặng, sát khí quanh người cũng tan biến. Anh ta cúi đầu, môi khẽ mấp máy như đang tự nói với mình:
"Bùi Thiên… thật ra tôi rất hận cậu." Giọng anh ta như vọng từ hư vô, "lẽ ra tôi đã nên chết từ lâu rồi. Nhưng vì có thứ gọi là thánh huyết, tôi bị ép tiêm máu người khác vào cơ thể, bị bắt buộc phải sống trong đau khổ, mãi không được giải thoát."
Ánh mắt anh ta rơi xuống đám tinh thể đen đóng băng dưới đất, "tôi hận cậu, cũng ghen tị với cậu. Tôi cứ tưởng cậu còn thê thảm hơn tôi, nhưng không ngờ cậu lại sống hạnh phúc đến vậy. Rõ ràng chúng ta trải qua những điều giống nhau, vậy mà cậu chưa từng thay đổi. Cậu có bạn bè, có người yêu quý. Vì sao cậu vẫn có thể sống dưới ánh mặt trời, có được tất cả những thứ tôi khao khát mà không bao giờ có được?"
"Cũng tốt, cuối cùng được chết trong tay cậu." Anh ta nhắm mắt lại, "có lẽ đây là chút thương xót cuối cùng trời cao dành cho tôi."
Diệp Bùi Thiên siết chặt tay, cát vàng từ từ dâng lên, chuẩn bị bao phủ khuôn mặt xinh đẹp của Chung Ly Hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!