Chương 84: (Vô Đề)

Sau khi người của Sáng Thế và Từ Dương chật vật bại lui, những thành chủ lớn nhỏ đang theo dõi cũng lặng lẽ rời khỏi trấn Bắc. Thậm chí có người còn thử thăm dò, đưa ra cành ô liu, bày tỏ thiện ý muốn tạo dựng mối quan hệ, tượng trưng mà lên tiếng phê phán cách hành xử bất công, lòng dạ khó lường của Cố Chính Thanh.

Khi rời khỏi Đông thành, Hàn Hữu Minh dẫn vợ cùng nhau đến gặp Diệp Bùi Thiên, đồng thời mang tới cho họ một lượng lớn nước tinh khiết.

"Hữu Minh là thánh đồ hệ thủy, đây là nước do anh ấy dùng dị năng ngưng kết tạo thành. Các bạn uống cái này sẽ an toàn hơn." Mục Giai nắm tay Sở Thiên Tầm. Người cô ấy vẫn còn hơi yếu, bàn tay lạnh buốt, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, lộ ra sự cảm kích và thân thiết xuất phát từ đáy lòng.

Hàn Hữu Minh không nói nhiều lời cảm ơn, chỉ nói: "Tương lai nếu có việc gì cần, anh cứ nói một tiếng, Hàn Hữu Minh tôi tuyệt đối không hai lời."

Túc Văn Quang cũng dẫn theo đội ngũ đến gặp Diệp Bùi Thiên. Anh ấy giơ tay bắt tay với Diệp Bùi Thiên: "Anh Diệp, tôi ở xa, không thể không quay về sớm. Tôi đã hẹn với Tiểu Kiệt rồi, chờ các anh em xong xuôi việc bên này, đến cánh đồng tuyết chỗ chúng ta làm khách. Ở đó có một con ma vật cực kỳ khó đối phó, chờ anh đến, anh em ta cùng phối hợp một phen."

Sau khi nhận được sự đồng ý của Diệp Bùi Thiên, anh ấy cười sảng khoái rồi rời đi.

Con người vốn là loài sinh vật bản năng biết chọn lợi tránh hại. Nếu hôm nay Diệp Bùi Thiên chỉ là một kẻ yếu đuối, không người thân thích, thì kết cục của anh chỉ có thể là bị bầy sói xé xác, chẳng còn đường sống. Những người lúc này tỏ ra thân thiện kia, tuyệt đối không thể dễ dàng thay đổi thái độ như vậy, nhưng lại vẫn từ bỏ làm khó dễ anh, lại còn tỏ ra thiện ý.

Rốt cuộc, chính là anh đã dùng thực lực của mình để đứng vững, lại dùng tấm lòng chân thành kết giao bạn bè. Cuối cùng, nhờ vào một lần ban ơn vô tư cho mọi người mà bước đầu làm thay đổi ấn tượng của họ về Nhân Ma.

Tay của Sở Thiên Tầm bị Diệp Bùi Thiên nắm lấy từ đầu đến cuối. Bàn tay to lớn bao trọn lấy tay cô, liên tục vuốt v e, ngày càng nóng như cháy bỏng. Anh dường như đang cố gắng kiềm chế bản thân, để không vô ý mà siết mạnh khiến cô đau.

Sở Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt người đàn ông kia ánh lên vẻ cay đắng vụn vỡ, còn có cảm động dâng trào không dứt. Những cảm xúc đan xen, chằng chịt ấy, chỉ có mình cô mới hiểu được.

Cô biết rõ, dưới vẻ bình tĩnh như mặt hồ kia của Diệp Bùi Thiên, là bao nhiêu cơn sóng cuộn trào mãnh liệt.

Hành trình anh đi tới hôm nay đâu dễ dàng gì, Sở Thiên Tầm thật sự đau lòng cho anh. Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, cô thật muốn ôm anh một cái, hôn lên khuôn mặt ấy.

Cô từng tận mắt chứng kiến người đàn ông này không biết khóc, cũng chẳng biết cười, thậm chí lời nói cũng chẳng được mấy câu.

Khi ấy, anh tách biệt với mọi người, cô độc và cứng cỏi, gầy gò như gỗ khô, dùng lối sống phi nhân để hành hạ chính mình.

Còn bây giờ, anh không chỉ biết cười, biết khóc, còn sống một cuộc đời tinh tế và đẹp đẽ. Có đôi lúc, anh rất biết cách làm bạn trai, luôn mang đến cho cô những bất ngờ nhỏ. Phần lớn thời gian lại bị cô trêu chọc đến đỏ cả mặt, một người đàn ông chân thật, dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng.

Khi nguy cơ rút lui, bốn phía đã yên ổn trở lại, Tân Tự Minh lên tiếng nói ra phát hiện của mình.

"Tôi phát hiện Chung Ly Hiểu và những người của hắn đang ẩn náu ở vùng ngoại ô phía tây bắc. Bé gái kia có phạm vi dò xét tinh thần lực không rộng bằng tôi nên bị tôi phát hiện ra, nhưng hiện tại nó vẫn chưa phát hiện tôi."

Giang Tiểu Kiệt tức giận bùng lên: "Gây chuyện hết lần này tới lần khác. Lần này, nhất định phải trừ khử cả hai người bọn họ."

Tân Tự Minh nói: "Chung Ly Hiểu thì tạm được, phiền nhất là Tiểu Quyên. Tuy cấp độ của nó không cao, nhưng năng lực không gian của nó rất tiện cho việc chạy trốn, rất khó bắt được. Trừ phi…" Tân Tự Minh nhúng tay vào nước, vẽ trên mặt bàn một hình chim và một hình người.

"Trừ phi có người tiến vào không gian của nó, giữ chân nó. Những người khác sẽ nhân cơ hội ngăn chặn Chung Ly Hiểu." Sở Thiên Tầm dùng ngón tay khoanh tròn trên vết nước hình chim, cắt ngang lời anh ta. "Anh Tân, tôi có thể phối hợp vụ này với anh. Tôi từng giao thủ với con nhỏ nên khá hiểu dị năng của nó."

Tân Tự Minh hơi ngẩn ra. Anh ta luôn tự nhận là người lý trí, tư duy logic chặt chẽ.

Nhưng mỗi lần gặp Sở Thiên Tầm, anh ta thường có cảm giác suy nghĩ bị rối loạn. Rõ ràng chưa tiếp xúc nhiều, nhưng cô lại như thể rất quen thuộc với anh ta. Quen đến mức cả những thói quen chiến lược chiến thuật của anh ta, cô đều có thể lĩnh hội ăn ý như là một chiến hữu từng vào sinh ra tử nhiều năm.

Trên con đường đi đến phía tây, Diệp Bùi Thiên hỏi cô: "Em chắc chắn chứ Thiên Tầm?"

"Em chắc chắn. Em từng phá vỡ không gian đó từ bên ngoài, lần này tuy là phải xâm nhập từ bên trong, nhưng có anh Tân hỗ trợ, chắc chắn không có vấn đề."

Nhưng Diệp Bùi Thiên vẫn nhìn cô chăm chú.

Sở Thiên Tầm rũ mi mắt: "Em hiểu ý anh. Em thực sự không nỡ ra tay với đứa bé đó. Nhưng lần này nó đã vượt qua giới hạn của em… em sẽ không mềm lòng nữa."

"Còn anh thì sao?" Cô ngước mắt nhìn Diệp Bùi Thiên. Cô biết Chung Ly Hiểu từng là bạn anh.

Diệp Bùi Thiên im lặng đi cùng cô suốt một đoạn đường dài, cuối cùng thấp giọng nói:

"A Hiểu… giống như một phiên bản khác của anh. Cậu ta đã đi sai đường, vượt giới hạn, đánh mất cơ hội quay đầu."

Mặt trời lặn phía tây khu rừng, thế giới bước vào thời khắc giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!