Chương 83: (Vô Đề)

Chung Hồng Phi rút kim tiêm khỏi cánh tay Diệp Bùi Thiên, sau đó dùng cồn i

-ốt sát trùng cho anh theo thói quen, rồi lại phát hiện lỗ kim trên tay anh đã biến mất không còn dấu vết.

"Lượng máu như vậy đã đủ chưa?" Diệp Bùi Thiên hỏi.

Chung Hồng Phi thoáng nhìn người đàn ông trước mặt. Sắc mặt anh tái nhợt, môi trắng bệch không có chút máu, nhưng sống lưng vẫn thẳng, ánh mắt bình tĩnh sáng rõ. Anh thậm chí còn vỗ nhẹ tay cô gái trẻ đang canh giữ bên cạnh để an ủi cô.

"Thế là đã là quá nhiều rồi, nếu là người bình thường hay kể cả là thánh đồ mà mất máu như vậy thì cũng đủ chết đến mấy lần." Chung Hồng Phi cất dụng cụ, "bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi. Tôi là bác sĩ, anh cần phải nghe lời tôi."

Diệp Bùi Thiên nhìn ra ngoài lều, đám người đổ về vẫn chưa ngừng lại.

Một người cha bế đứa con nhỏ chạy đến lều, vừa tới nơi đã "bụp" một tiếng quỳ rạp xuống. Đứa bé trong lòng anh ta đang hôn mê, trán mọc ra một chiếc sừng nhỏ, đó dấu hiệu của ma hóa.

"Xin cứu con tôi, xin các anh cứu con tôi…" Người đàn ông cao lớn khóc không ra tiếng, nước mắt nước mũi tèm nhem.

"Đứa bé này nửa ma hóa rồi…"

"Dù có cứu sống, e là khuôn mặt sẽ không thể trở lại như cũ."

"Chi bằng nhường cho người khác đi, dù sao thánh huyết cũng quý giá, mà Diệp… anh Diệp đã hy sinh rất nhiều rồi…"

Người xung quanh xì xào bàn tán, vì nghĩ đến chuyện Diệp Bùi Thiên có thể nghe thấy nên còn có người thuận tiện nịnh nọt. 

"Không, nó là con tôi! Dù có biến thành hình dạng gì, nó vẫn là con trai tôi!" Người cha khẩn thiết giơ con lên cao, quỳ rạp xuống mặt đất đập đầu liên tục. "Xin hãy cứu nó. Muốn tôi làm gì cũng được, tôi sẵn sàng dập đầu lạy Đế vương Cát vàng!"

Một thành viên đội Bạo Tuyết duy trì trật tự bước đến, đưa cho đứa bé một liều thuốc đã pha loãng. Sau khi uống vào, khuôn mặt đen nhánh của đứa trẻ dần khôi phục.

Nó mở to mắt, vươn bàn tay nhỏ sờ cái sừng trên trán, mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi, nhưng khi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của bố, nó liền bất chấp sợ hãi, giơ tay lau nước mắt trên mặt bố.

"Bố ơi đừng khóc, con có biến thành quái vật làm bố sợ ạ?"

"Không, bố chỉ là quá vui mừng thôi. Chỉ cần con còn sống là được, còn sống là được" Người cha ôm con thật chặt, rồi quay về phía lều dập đầu liên tục.

"Cảm ơn, cảm ơn anh." Anh ta nghẹn ngào nói

Những người được cứu chữa và người thân của họ sôi nổi quay về phía lều trại biểu đạt lòng biết ơn. Họ nhận được thứ thuốc có màu đỏ nhạt làm người kinh hãi vào bụng. Nó không phải là "thánh huyết" được Thần Ái tinh luyện không rõ thành phần, mà là máu thật lấy từ trong cơ thể người đàn ông ngồi trong lều kia. Anh dùng chính máu của mình cứu sống vô số người xa lạ ở đây.

Màn hình lớn ngoài quảng trường còn đang phát đi phát lại những thí nghiệm tàn nhẫn Thần Ái đã làm.

Người đàn ông từng bị gọi là "Nhân Ma" lại đang ngồi chỗ kia phân phát thánh huyết thật sự cho những người không quen biết, chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, bất luận mạnh yếu.

Lúc này, nhiều người mới chợt nhớ ra, rất lâu từ trước có bao nhiêu người đã từng nhận ân huệ từ "Thánh huyết", vậy mà miệng lại không ngại mắng chửi người đã cung cấp nó.

Người già khỏe lại, khom người cúi chào về phía lều trại. Phụ nữ trung niên mang theo đồ ăn nóng, trẻ con ôm hoa xuân đưa tới nhờ người chuyển vào. Họ có thể vẫn còn sợ hãi người đàn ông từng bị gọi là Nhân Ma, nhưng điều đó không ngăn được họ bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

Nhiều thanh niên bắt đầu gia nhập đội vận chuyển người bệnh, kiểm tra nguồn nước. Những thánh đồ từng thoát khỏi bàn tay bệnh ma cũng tập hợp lại, bắt đầu truy tìm hung thủ gây ra thảm họa này.

Với rất nhiều người, kể từ khi bước vào thời đại phế thổ, đây là lần đầu tiên họ được viện trợ mà không cần đánh đổi điều gì.

Trong thời đại này, rất nhiều người đã không còn quá tin tưởng vào sự thiên lương của con người, thậm chí còn còn cười nhạo lòng tốt. Nhưng khi được giúp đỡ, họ mới thật sự nhận ra sự quý giá của lòng vô tư. Dưới bầu không khí ấy, ngày càng nhiều người bắt đầu chủ động giúp đỡ lẫn nhau.

Chung Hồng Phi truyền cho Diệp Bùi Thiên một chai glucose bù máu, "Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi. Tôi sẽ ưu tiên sắp xếp thuốc cho những bệnh nhân tình trạng nguy cấp. Nếu thuốc không đủ, tôi sẽ lại trao đổi với anh sau."

Anh ấy nhanh chóng điều chế một mẻ thuốc pha loãng gấp hai mươi lần, rồi buông màn lều xuống, gật đầu với Sở Thiên Tầm, sau đó rời khỏi lều mang thuốc đi phân phát, để Diệp Bùi Thiên được an tĩnh nghỉ ngơi.

Tới hiện tại, phần lớn thuốc men thời văn minh đã quá hạn, gần như không thể khôi phục sản xuất. Ngay cả những lọ cồn i

-ốt hay đường glucose đơn giản cũng vô cùng quý giá. Nhưng anh ấy chẳng có lấy một chút do dự, điều duy nhất khiến anh ấy tiếc nuối chính là đã không mang theo nhiều thuốc để có thể giúp người đàn ông kia điều trị tốt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!