Mục Giai tỉnh lại từ trạng thái nửa hôn mê, điều đầu tiên cô ấy thấy chính là một bóng dáng quỳ trên mặt đất. Chỉ có cô biết, sống lưng ấy từng thẳng đến nhường nào, từng kiên cường ra sao. Dù trong những ngày tháng tay trắng, bị người đánh đến suýt mất mạng vẫn chưa từng cúi đầu.
Thế mà bây giờ, anh lại vì cô, quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người, cúi đầu đến chạm bụi đất.
Trong lòng Mục Giai dâng lên một nỗi xót xa. Cô ấy rơi nước mắt, vươn tay ra phía trước, khẽ gọi tên người yêu của mình: "Hữu Minh…"
Hàn Hữu Minh quay đầu lại, trên mặt là sự giằng xé, cuối cùng vẫn là quỳ bước về phía trước, nắm lấy tay vợ.
"Hữu Minh, đời người không nằm ở dài ngắn, em được ở bên anh cả đời này, đã không còn tiếc nuối." Mục Giai khẽ mỉm cười dịu dàng. "Anh luôn luôn chiều theo em. Giờ là lần cuối cùng, anh, anh cũng nghe em được không? Em thích đẹp thế này, thật sự không muốn biến thành thứ quái vật đáng sợ ấy."
Cô ấy vốn dĩ là một mỹ nhân dịu dàng, lời cầu xin nhẹ nhàng trước khi chết ấy khiến không ít người cứng rắn trong hội trường cũng phải quay mặt đi.
Hàn Hữu Minh nhẹ nhàng ôm lấy người vợ đang giữa ranh giới sống chết, "Em đang nói gì vậy, bao nhiêu gian nan còn vượt qua được. Bây giờ chỉ chút chuyện thế này, em đã định bỏ anh giữa đường à?"
"Nửa ma hóa thì đã sao? Dù em biến thành hình dạng thế nào, em vẫn là vợ của anh."
Anh ta đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào, cúi đầu thật sâu: "Vì anh, cố chịu một chút thôi. Đừng nói rời đi, đừng bỏ anh lại. Được không?"
Mục Giai vươn tay ôm lấy eo chồng, khóc nức nở trong lòng anh ta.
Diệp Bùi Thiên bước về phía trước, nhưng Tân Tự Minh từ phía sau bất ngờ giữ lấy cánh tay anh, chậm rãi lắc đầu.
"Đừng làm chuyện ngu ngốc. Không đáng."
Với Tân Tự Minh, anh ta ghét nhất kiểu thánh mẫu ngu ngốc này.
Bởi vì anh ta biết rõ, ở thời đại này, những người như vậy thường chẳng sống được bao lâu. Cũng giống như Phong Thành Ngọc, đoàn trưởng cũ của anh ta, người từng cứu sống một kẻ lòng lang dạ sói, và cuối cùng lại bị kẻ đó cố ý dẫn ma vật đến, chết ngay tại thời điểm giành giật ma chủng quan trọng nhất.
Ở chung thời gian vừa qua, anh ta sớm đã phát hiện những lời đồn đại chó má về Diệp Bùi Thiên phần lớn là giả. Người đàn ông trông lạnh lùng băng giá ấy, trong xương lại là kẻ còn mềm lòng hơn cả Phong Thành Ngọc. Nhưng Tân Tự Minh sẽ không ngồi yên nhìn một người bạn lặp lại con đường cũ ấy.
"Anh biết ngoài kia có bao nhiêu người bị bệnh không? Ở đây lại có bao nhiêu người đang khao khát thánh huyết?" Anh ta hạ giọng, nghiêm túc nói từng chữ một, "anh mà lộ thân phận ở nơi thế này, còn mất máu, mất khả năng chiến đấu, anh có từng nghĩ hậu quả sẽ thế nào chưa?"
Trước mặt anh ta, khuôn mặt Diệp Bùi Thiên bị chiếc mặt nạ che khuất một nửa, anh nở nụ cười ôn hòa nhưng rất đỗi kiên định. Anh rút tay về, ánh mắt trong vắt như tuyết, không chút lưỡng lự. Chính nụ cười thuần khiết ấy khiến Tân Tự Minh nghẹn lại. Anh ta ghét nhất là người chân thành, bởi vì biết nụ cười ấy là thật.
Giữa một thế giới đen đặc như vậy, vì sao vẫn có người giữ được vẻ trong trắng như thế?
Tân Tự Minh thật sự tức điên: "Đã ăn đủ đắng cay như thế, sao lòng còn mềm mãi thế hả? Bọn họ là người chẳng hề liên quan đến anh, có gì đáng để anh làm vậy!"
"Tân, tôi hiểu ý anh." Diệp Bùi Thiên cúi đầu nhìn cánh tay vừa bị giữ lại. "Đôi tay này từng dính đầy máu. Từng vì sống sót mà từ bỏ cả lòng thương cảm. Mãi đến một ngày, khi tôi đang ngập trong núi xác biển máu, một người mang theo cây đuốc, bước tới bên tôi."
Nói đến đó, anh ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám đông tìm đến Sở Thiên Tầm, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn mình.
"Hồi ấy, lòng tôi chỉ biết giết chóc, thậm chí định giết luôn cả người ấy. Nếu không phải trong lòng còn sót lại một chút mềm lòng cuối cùng, không biến thành cỗ máy máu lạnh, thì có lẽ, tôi đã bỏ lỡ người quan trọng nhất đời mình. Hôm nay căn bản sẽ không đứng ở chỗ này."
"Thiện ác, trong lòng tôi đã có định đoạt. Có đáng hay không không nằm ở hiện tại. Lòng tôi đã quyết, và sẵn sàng chịu trách nhiệm. Cảm ơn anh lo lắng cho tôi"
Gương mặt tinh xảo của Mục Giai đã bị bao phủ bởi một tầng khí đen. Mặc dù cô ấy chỉ uống phải ma huyết loãng, không chết ngay, nhưng với cơ thể người thường, cô vẫn không thể chống đỡ quá lâu.
Hàn Hữu Minh chỉ còn biết cầu nguyện trong tuyệt vọng. Anh ta không dám mong nhiều, thậm chí nghĩ nếu vợ có nửa ma hóa, một nửa cơ thể biến dạng, chỉ cần còn sống, còn ý thức, thì đã là đủ.
Người đàn ông chưa từng tin vào thần linh, lúc này lại lần đầu tiên lặng lẽ khẩn cầu thần thương xót.
Bỗng có một người bước tới, rút con dao nhỏ cắm trên mặt đất mà Hàn Hữu Minh dùng để thề máu. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Hữu Minh, đột ngột rạch một nhát vào lòng bàn tay mình.
Tốc độ của người đó quá nhanh, đến mức Hàn Hữu Minh còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã bóp miệng Mục Giai, đổ máu tươi trong lòng bàn tay vào miệng cô ấy.
Ngay lập tức, làn hắc khí trên mặt Mục Giai tan dần theo dòng máu, biểu cảm đau đớn cũng từ từ dịu đi, sắc mặt khôi phục lại như xưa.
Như uống phải thần dược, cô ấy đang thực sự hồi phục!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!