Chương 50: (Vô Đề)

Editor: Qing Yun

Một thư ký quen thuộc của binh đoàn Hồng Lang tìm đến Sở Thiên Tầm: "Thiên Tầm, đoàn trưởng kêu cô đi qua một chuyến."

Đoàn trưởng của Hồng Lang là Hàn Ngạo, một người đàn ông ngoài ba mươi, tính cách bình tĩnh trầm ổn, xử sự công chính, rất có uy vọng trong đoàn. Anh ta đặt ra quy định cấm ép buộc chèn ép nữ giới trong đoàn cùng chế độ bảo vệ nữ giới cho nên có không ít cô gái trong căn cứ lựa chọn gia nhập binh đoàn Hồng Lang.

Lúc này anh ta mặc một chiếc áo giáp mỏng, bên hông đeo vũ khí có hình dạng đặc biệt, ngồi ở diễn võ trường của binh đoàn Hồng Lang lật xem tư liệu về Sở Thiên Tầm.

Trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn cường tráng, anh ta mặc chiếc giáp nặng, tay cầm khiên to, trên vai đeo thanh kiếm dài. Bên tay trái anh ta là một người phụ nữ trẻ tuổi trên mặt đầy vết sẹo, phía bên phải là ông già dáng người khô gầy ngồi xổm trên đất.

Bốn người này là tiểu đội mạnh nhất của binh đoàn Hồng Lang, năng lực lần lượt là kim loại, phòng ngự, không gian và tinh thần.

Khi Sở Thiên Tầm đi đến, Hàn Ngạo vừa mới xem xong hết tư liệu, hiểu biết đơn giản về Sở Thiên Tầm. Anh ta hoàn toàn không có ấn tượng gì về cô gái trẻ tuổi ở trong binh đoàn của mình hai ba năm mà dạo gần đây đột nhiên trở thành cao thủ này.

Từ khi Vương Đại Chí bỏ mình ngoài ý muốn, hầu hết những thành viên có cấp bậc cao trong tiểu đội mà anh ta phụ trách đều bị những tiểu đội trưởng khác mời chào đi mất. Cho đến những ngày gần đây binh đoàn Hồng Lang chuẩn bị phối hợp với thành chủ đi làm nhiệm vụ với quy mô lớn, khi kiểm kê nhân số để quy hoạch chiến lược, Hàn Ngạo mới phát hiện trong đoàn còn dư ra nhân viên nhàn tản là Sở Thiên Tầm.

"Cô, bây giờ đang ở giai đoạn nào?" Hàn Ngạo nhìn cô gái đeo song đao đứng thẳng trước mặt mình, hơi mơ hồ không đoán được cấp bậc của cô.

"Đoàn trưởng, cách đây không lâu tôi mới lên cấp sáu." Sở Thiên Tầm nói.

Các chiến sĩ bên cạnh Hàn Ngạo trao đổi với nhau ánh mắt kinh ngạc. Ở trong Hồng Lang, chỉ có đoàn trưởng Hàn Ngạo là một thánh đồ cấp bảy duy nhất, những cao thủ còn lại nhiều nhất cũng chỉ ở đỉnh cấp sáu. Trong đoàn xuất hiện thánh đồ cấp sáu từ khi nào mà bọn họ lại không ai phát hiện.

Hàn Ngạo nhìn thoáng qua ông già khô gầy đang ngồi xổm: "Ông Ngô."

Ông Ngô nhìn Sở Thiên Tầm, đôi mắt nhỏ trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ sậm.

Sở Thiên Tầm di chuyển hai chân, thân trên hơi khom, đối diện với ông ta không hề sợ hãi. Ở trong nhận thức của phần lớn con người, thánh đồ hệ tinh thần không có ưu thế khi chiến đấu với ma vật nhưng trong tranh chấp với con người thì thánh đồ hệ tinh thần sẽ có ưu thế áp đảo so với thánh đồ hệ khác cùng cấp bậc.

Huống chi ông Ngô đã ở trung kỳ, năng lực cao hơn một nửa so với Sở Thiên Tầm. Một ít chiến sĩ vây xem đều đang chờ đợi cao thủ vừa xuất hiện này té ngã trước mặt ông Ngô.

Mấy phút đồng hồ sau, ánh sáng đỏ trong mắt ông Ngô biến mất, ông ta đứng dậy ôm quyền với Sở Thiên Tầm rồi lùi ra sau.

Thái độ này tương đương với nhận thua, ít nhất cũng là có ý thừa nhận năng lực của Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm cúi đầu chào lại.

Những người xung quanh nghị luận ong ong, người có thể đứng bên cạnh Hàn Hạo đều là người thân thuộc của anh ta, cũng là lực lượng trung kiên của binh đoàn. Hầu hết trong lòng mọi người đều thấy sợ hãi đối với khả năng khống chế tinh thần của ông Ngô. Nhìn thấy Sở Thiên Tầm mới lên cấp sáu mà đã có thể bình an trước mặt ông Ngô, ai ai cũng thấy kinh ngạc.

Người đàn ông cường tráng phía sau Hàn Ngạo bước ra.

"Em gái, tôi vốn dĩ không muốn ra tay với phái nữ nhưng nếu tôi không ra tay thì sẽ đến lượt Tiêm Tiêm ra tay." Anh ta chỉ người phụ nữ mặt đầy vết sẹo: "Cô ấy là năng lực hệ không gian, không cẩn thận chạm vào một chút là mất tay mất chân ngay, như vậy quá mất hòa khí. Vẫn là hai chúng ta đánh thử để mọi người biết năng lực của cô là được."

Mọi người xung quanh ồ lên.

"Thiết Nam, anh nhìn vóc dáng con gái người ta, tên to con anh không biết xấu hổ mà xuống tay à?"

Người đàn ông tên là Thiết Nam xấu hổ gãi đầu: "Em gái đừng sợ, hai ta đánh đủ là dừng, tôi sẽ chú ý đúng mực."

Ý tứ của anh ta là cam chịu mình ở vị trí mạnh hơn Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm biết đây là binh đoàn muốn kiểm tra xem trình độ thật sự của mình đến đâu.

Từ sau khi ở bên Diệp Bùi Thiên, Sở Thiên Tầm hành xử trở nên tương đối "độc", cơ bản đều là ra ngoài săn ma một mình. Ngoài những chiến dịch lớn thì cô không tham dự bất cứ hoạt động nhỏ nào của đội, ở trong binh đoàn cũng chỉ là treo cái tên, cô không tính toán tương lai có liên quan sâu đến binh đoàn.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Sở Thiên Tầm muốn thua quá khó coi trước mắt nhiều người thế này.

Sở Thiên Tầm nhìn tấm chắn hoàn mỹ được khảm ma chủng xa xỉ của Thiết Nam, sợ mình không cẩn thận là chém nó thành hai phần.

Cô tháo song đao của mình xuống: "Nếu chỉ đánh thử thôi thì chúng ta không cần vũ khí nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!