Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Qing Yun

Viên Mạn bị kéo đi chạy rất xa, cô ấy cũng không biết mình bị kéo chạy đi bao lâu, mãi cho đến khi đã dừng bước thở hồng hộc mới phát hiện người kéo mình chạy đi như bay chính là nữ thánh đồ một mình chiến đấu với ma vật cấp sáu mà mình gặp khi nãy.

Cô ấy thấy người này dừng bước buông tay mình ra, xoay người đề phòng, không lâu sau một người đàn ông cầm thanh đao dài màu lam đi ra khỏi rừng cây.

Người đàn ông bị bọn họ nhận định là "gã trai dùng để giải tỏa dục vọng" này đã một đao bổ ra đàn ma vật chen chúc, một mình xông vào đàn ma vật đông đúc cứu Hạ Mạt ra, đồng thời an toàn chạy quay lại.

Cô gái hôn mê được anh dẫn theo đúng là Hạ Mạt.

"Vùng thoát khỏi ma vật, cô ấy bị thương khá nặng." Diệp Bùi Thiên vừa nói vừa đặt cô gái xuống đất.

Viên Mạn vươn tay cẩn thận đón lấy người bạn cả người chảy đầy máu của mình, dị năng của cô ấy đã khô cạn từ lâu cho nên bây giờ chỉ có thể lấy thuốc và băng vải ra dùng phương pháp nguyên thủy nhất để chữa trị cho Hạ Mạt. Tay của Viên Mạn bị dính đầy máu, cô ấy vừa băng bó vừa chảy nước mắt nhưng cô ấy cắn chặt răng, tay cũng không hề ngừng lại.

Trước đây Viên Mạn cảm thấy mình có thể sống được ở trong căn cứ hoàn cảnh ác liệt, một cuộc sống dù cơm không đủ no, như vậy đã xem như cô gái rất kiên cường rồi. Nhưng sau hôm nay cô ấy mới biết mình cũng chỉ là kẻ yếu được bức tường cao của căn cứ bảo vệ mà thôi.

Cô ấy sống dựa vào hoàn cảnh an toàn do các chiến sĩ liều mạng ra ngoài vật lộn với ma vật mới có thể sống cuộc đời tự cho là gian nan nhưng an ổn này.

Một trận chiến sinh tử có thể khiến thiếu nữ đơn thuần vô tri lột xác nhanh chóng.

Khi người bạn luôn che chở cho mình hơi thở thoi thóp, cô ấy dù có yếu ớt cũng nhanh chóng bắt đầu kiên cường hơn.

Viên Mạn khom lưng cõng người bạn bị thương nặng lên, mặt dính đầy nước mắt và nước mũi, cô ấy cúi đầu luôn miệng cảm ơn Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên sau đó quay đầu nhanh chóng chạy qua con phố đầy cỏ dại, một đường chạy thẳng về Xuân thành.

Sở Thiên Tầm nhìn người đi xa, đột nhiên nhận ra sự chết lặng và lạnh nhạt của mình trước kia thực tế chỉ đơn giản là biểu hiện của sự nhỏ yếu.

Nội tâm mềm yếu, năng lực không đủ nên chỉ có thể dùng hờ hững làm tư duy cố định. Chỉ khi năng lực mạnh đến một trình độ nhất định mới là lúc có thể làm mình có nhiều sự lựa chọn hơn. Loại lựa chọn này có thể bị người đời coi là ngu xuẩn, thánh mẫu, không được báo đáp tốt. Nó cũng có thể sẽ là một loại kết cục tốt đẹp mà mình cảm thấy đáng giá.

Gió nhẹ quen thuộc thổi qua da thịt, đứng ở đây có thể nhìn thấy phế tích yên tĩnh ở phía xa. Trong lòng Sở Thiên Tầm có một loại yên lặng hiếm thấy, cô đột nhiên tràn ngập tin tưởng với việc vượt cấp sắp tới.

Mọi người đều biết nội tâm mạnh mẽ mới là điểm quan trọng nhất để vượt cấp thành công, có thể khắc chế được sự sức hấp dẫn của ma hóa ở sâu trong lòng mới có thể đủ để trở thành cao thủ cấp cao. Nhưng không ai có thể nói chắc được rằng cái gì mới gọi là nội tâm thật sự mạnh mẽ.

Nhưng cao thủ đứng vững ở trên đỉnh núi đều có điểm đặc sắc của riêng mình, có người cố chấp với một vấn đề nào đó, có người phóng túng trong việc giết chóc, có người khám phá sinh tử, cũng có người vứt bỏ tất cả tình cảm. Mỗi người đều dùng cách của riêng mình để đi lên con đường trở thành kẻ mạnh.

Về phần Sở Thiên Tầm, tại khoảnh khắc này, cô đột nhiên mơ hồ tìm được phương hướng cho chính mình.

Xung quanh rất yên tĩnh, ngoài tiếng gió cũng chỉ có tiếng hô hấp của Diệp Bùi Thiên ở bên cạnh. Chàng trai không nói lời nào quay mặt nhìn cô.

Đôi môi hơi mỏng của anh khẽ con, anh duỗi tay kéo Sở Thiên Tầm chậm rãi đi về nhà.

"Bao nhiêu năm qua, có không ít người khóc trước mặt anh," Diệp Bùi Thiên cúi đầu cười nhạt, tiếng nói mát lạnh vang lên trên con đường hoang dã: "Khóc lóc xin tha, khóc lóc mắng chửi, khóc lóc sám hối. Nhưng khóc nói lời cảm ơn như vậy là người đầu tiên. Còn khóc rất khó coi nữa, nhưng hình như anh thấy hơi vui vẻ."

"Anh vốn dĩ là người rất dịu dàng mà, không nên gặp ác ý nhiều thế mới phải." Sở Thiên Tầm nói.

Diệp Bùi Thiên vuốt ve lòng bàn tay của Sở Thiên Tầm.

Thiên Tầm, có lẽ em không biết, làmem cho anh ấm áp, anh mới có để truyền ấm áp này xuống.

Hai người quay trở về chỗ ở tại Xuân thành.

Nhà ngang rất náo nhiệt, có không ít người ra ra vào vào, các gia đình trong dãy nhà vây xem chỉ trỏ nghị luận. Khi Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên đi đến cửa, có mấy người đàn ông mặc áo có logo đội tuần tra Xuân thành trên tay áo đang cố sức nâng một thi thể cao to từ trong ra ngoài, thi thể kia có làn da màu đen, tay có móng vuốt và vảy, rõ ràng không phải thi thể của con người.

"Sao vậy chị?" Sở Thiên Tầm hỏi Cao yến khi hai người gặp nhau ở cửa.

"Vượt cấp thất bại, ma hóa." Cao Yến lắc đầu.

"Không có người thủ hộ ạ?"

"Người thủ hộ là vợ anh ta, nhất thời không đành lòng nên không xuống tay kịp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!