Chương 46: (Vô Đề)

Editor: Qing Yun

Tuy rằng Sở Thiên Tầm nghĩ như vậy nhưng nhớ tới thiếu nữ vừa mới nhìn mình ở phía xa trong lòng cô vẫn hơi tiếc nuối.

Cô gái kia nhìn tinh thần phấn chấn và đầy sức sống như là không hiểu rõ cái hiểm ác của khu vực săn bắn, tuổi tá như hoa tươi, cứ như vậy mà chôn vùi ở nơi ma quật kia.

Cho dù tiếc nuối thì đây cũng không phải việc nằm trong phạm vi năng lực của Sở Thiên Tầm, cô xông pha chiến trường nhiều năm nên biết rõ cái khủng bố của ma vật hành động theo quần thể. Cô không thể làm việc vượt quá khả năng cho phép vì người xa lạ được.

Trong lòng cô nghĩ như vậy nhưng bước chân vẫn khó tránh khỏi tiến về phương hướng kia vài bước.

Diệp Bùi Thiên đột nhiên ôm eo của Sở Thiên Tầm rồi nâng cô đặt lên nóc chiếc xe ô tô bên đường.

"Thiên Tầm, chỗ đó rất nguy hiểm, em đừng đi vào." Anh xoa tay Sở Thiên Tầm: "Em ngồi ở đây, nếu em muốn cứu những người đó thì anh có thể đi vào một chuyến thay em."

Diệp Bùi Thiên không có thói quen cứu người, trái lại không lâu trước đây anh vẫn còn là một Nhân Ma chỉ biết giết người.

Nhưng chỉ cần Thiên Tầm muốn thì anh có thể đi làm toàn bộ.

Anh biết tấm lòng Thiên Tầm mềm mại cỡ nào, lúc trước dù ma quỷ là mình cũng được cô vươn tay giúp đỡ.

Anh kéo tay Sở Thiên Tầm đến bên miệng rồi hôn một cái. Anh nhớ tới tâm trạng khi ở trong lãnh địa của A Hiểu, đúng vậy, vì người này, anh có thể hóa thân thành thánh, cũng có thể biến mình thành ma.

Sở Thiên Tầm duỗi tay vuốt vài sợi tóc bị rơi ra khỏi vành mũ của anh.

"Khờ quá, sao em lại muốn anh đi cứu người được. Tuy rằng nghe thì tàn nhẫn nhưng dù người ta có nguy hiểm tính mạng thì em cũng không thể bắt anh dùng an nguy đi đổi."

Trong giá trị quan của Sở Thiên Tầm, chỉ có bản thân đủ mạnh mới có thể đi làm phước quan tâm bạn bè hoặc thậm chí là người xa lạ. Nhưng khi năng lực của mình có hạn, dù xét về mặt tình người có thế nào thì cô cũng không bao giờ gạt tính mạng của người mình quan tâm ra để cho người khác chen vào.

Cô cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lấy đại cục làm trọng mà hy sinh chính mình hoặc là người thân của mình.

Nếu Diệp Bùi Thiên không màng việc bại lộ thân phận, sử dụng toàn bộ dị năng là có thể qua lại tự nhiên trong ma quật.

Nhưng Diệp Bùi Thiên là người thương của cô chứ không phải đàn em của cô, sao cô có thể yêu cầu người trong lòng đi trả giá cho hành vi ngu xuẩn bất chấp tính mạng vì người khác của mình được.

Những lời này của Sở Thiên Tầm nghe rất ích kỷ nhưng lại như một chiếc bàn chải dính đường quét qua đáy lòng Diệp Bùi Thiên. Anh nghĩ lại những lời này, hiểu rõ trọng lượng của mình trong lòng Thiên Tầm, lập tức cảm thấy ngọt ngào khó nén.

Ở tòa phế tích sương chiều nặng nề, bê tông cốt thép cao như núi lẫn lộn với thực vật, trải qua cải tạo của Tiết Độc giả, mặt ngoài của tòa núi lớn này bao rùm rất nhiều xác chết của các loại ma vật, ở giữa có ống dẫn và vật nhân tạo cùng với các loại thực vật hình thù kỳ lạ mọc ra từ xác ma vật, nhìn từ xa nó giống như tòa lô cốt khổng lồ kỳ lạ.

Ở giữa lô cốt có mất cái động nhỏ, đó là cửa ra vào của ma quật, bên trong cửa là rất nhiều con đường đâm sâu xuống nền đất đan xen như mạng nhện.

Nhóm Phương Đại Tài hơn mười người lần lượt chui vào từ cửa động. Đường hầm bên trong dài và tối tăm, nhiều khung cửa sổ vặn vẹo biến hình cùng những bộ rễ khổng lồ hiện ra dưới nền đất.

Con đường có nhiều lối rex, đoàn người phải vừa đi vừa để lại ký hiện đề phòng lạc đường.

"Tối quá, chúng ta ở đây thật sự không thành vấn đề chứ?"

Viên Mạn giơ cao cây đuốc tiến đến gần Hạ Mạt, làm người chữa bệnh, cô ấy được cả nhóm bảo vệ ở giữa.

Ánh sáng của cây đuốc chiếu vào thế giới kỳ lạ dưới lòng đất làm người rất hiếm khi ra ngoài săn ma như cô ấy cảm thấy hơi sợ hãi.

Chỗ này thật sự quá yên tĩnh, chỉ nghe thấy được tiếng nước ngầm tí tách cùng với tiếng bước chân vọng lại khi mọi người bước đi. Sâu trong đường hầm truyền ra tiếng gió nghe như tiếng sinh vật nào đó đang đau đớn kêu rên.

"Không sao đâu, em đừng sợ. Anh từng giết rất nhiều Tiết Độc giả, loại ma vật này có cấp bậc không cao, cũng không có năng lực đặc biệt gì, đánh dễ lắm. Chỉ cần em theo sát cũng chú ý phối hợp với anh thì anh nhất định sẽ bảo vệ các em." Đội trưởng Phương Đại Tài an ủi cô ấy.

Viên Mạn ngây thơ gật đầu.

Là người có năng lực trị liệu giúp cô ấy chỉ cần ở trong căn cứ chữa bệnh cho người khác là có thể có được ma chủng, cho nên cô ấy gần như chưa từng rời khỏi căn cứ ra ngoài săn ma.

Nhưng khi cấp bậc của thánh đồ trong căn cứ tăng cao không ngừng, trị liệu giả cấp cao trong căn cứ ngày càng nhiều, cô ấy luôn ở cấp hai nên cuộc sống bắt đầu khó khăn hơn. Đến mùa Đông khi đồ ăn thiếu thốn, loại khó khăn này ngày càng rõ ràng, cho nên cô ấy đành phải tham dự vào những hành động của các tiểu đội săn ma được tạo ra lâm thời thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!