Editor: Qing Yun
Sở Thiên Tầm đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ trong nhà cô có nuôi một con chó, nó luôn nhào lên người cô làm cô ngã xuống đất còn nó thì liếm tới liếm lui trên mặt cô tựa như Diệp Bùi Thiên của bây giờ.
"Được rồi, được rồi, em ngứa quá." Sở Thiên Tầm cười hì hì giãy giụa.
Nhưng mà Diệp Bùi Thiên giữ chặt cô không chịu buông tay, đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi mềm mại ướt át, hơi thở càng ngày càng nóng rực lao thẳng tới mặt và sau tai Sở Thiên Tầm.
Cảm xúc cực kỳ nóng bỏng cứ bò một đường từ bên tai xuống dưới cổ như vậy.
Tệ nhất chính là, Sở Thiên Tầm phát hiện trong lòng mình bắt đầu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, làm cô mất hết sức lực.
Nếu người đàn ông này muốn tiến thêm một bước thì cô cũng đồng ý. Sở Thiên Tầm nghĩ như vậy, tuy rằng cô thích chính mình chủ động hơn.
Nụ hôn cực nóng của Diệp Bùi Thiên đột nhiên tạm dừng.
Anh dịch tay sang chỗ khác, cúi đầu nhìn vai của Sở Thiên Tầm.
Khác với vết ăn mòn rất nhỏ trên mặt, nơi đó bị móng vuốt của ma vật xuyên qua hoàn toàn, đầu vai thon nhỏ bị thủng mấy lỗ dữ tợn lại chỉ dùng băng vải quấn quanh vài vòng, máu thấm ra nhuộm đỏ băng vải, thậm chí là cả quần áo.
Sở Thiên Tầm không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Diệp Bùi Thiên, cô chỉ thấy đôi môi dưới mặt nạ bạc mím chặt hơn.
Diệp Bùi Thiên rút chiếc dao găm tùy thân ra cẩn thận cắt phần vải áo trên đầu vai của Sở Thiên Tầm, cẩn thận vạch phần vải ướt sũng máu đó ra.
Sau đó anh dứt khoát nắm lưỡi dao sắc, tay còn lại rút mạnh dao ra làm lưỡi dao cắt một đường trong lòng bàn tay.
Sở Thiên Tầm lắp bắp kinh hãi, cô muốn ngồi dậy nhưng bị Diệp Bùi Thiên đè xuống, bàn tay ấm áp đè lại bên xương quai hàm và cổ cô, thân hình rắn chắc giam cầm không cho cô lộn xộn, anh dùng bàn tay chảy máu đầm đìa cẩn thận đỡ vai cô, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho cô.
Lần đầu tiên Sở Thiên Tầm nhận thấy rõ ràng sức lực của mình và người đàn ông này chênh lệch nhiều tới cỡ nào.
Cô đành phải nằm trên mặt đất để Diệp Bùi Thiên tùy ý bôi một lớp "thuốc đặc hiệu" lên miệng vết thương cho mình rồi băng bó lại.
"Oa, hiệu quả tốt thật đó, hầu như không còn đau nữa rồi."
Sau khi miệng vết thương được xử lý, Sở Thiên Tầm ngồi dậy nhẹ nhàng cử động bả vai quấn kín băng gạc.
Cô kéo bàn tay đang chảy máu của Diệp Bùi Thiên, nhìn thấy lòng bàn tay và bốn ngón tay bị cứa một đường sâu tới mức nhìn thấy cả xương.
"Làm gì mà cắt sâu vậy, nhìn đau lòng quá."
Diệp Bùi Thiên quay đầu sang, hàm dưới bạnh ra, há miệng thở dốc cuối cùng vẫn không nói gì.
Sở Thiên Tầm ngồi xếp bằng trên đất, khuỷu tay chống đầu gối, ngoan ngoãn xin lỗi Diệp Bùi Thiên: "Em xin lỗi mà, em biết anh cũng đau lòng. Sau này sẽ cẩn thận hơn."
Người đàn ông này vậy cũng sẽ giận mình ư?
Lúc anh dịu dàng mềm mại thì rất đáng yêu, lúc giận dỗi nhìn càng thú vị, nếu không phải thấy anh đau lòng vì mình thì Sở Thiên Tầm đã không nhịn được muốn trêu anh một cái.
Diệp Bùi Thiên bưng bát canh sườn trên bàn, múc một thìa canh đưa sang.
"Không cần đâu," Sở Thiên Tầm hơi xấu hổ, vươn tay nhận lấy: "Em còn một bàn tay lành lặn mà."
Diệp Bùi Thiên tránh tay cô.
"Lúc anh bị thương em cũng luôn thế này." Giọng nói của anh hơi khàn.
Sở Thiên Tầm thế mới biết người đàn ông này đang thật sự khó chịu, cô thu hồi thái độ hi hi ha ha, không thể ngờ rằng mình bị thương không nghiêm trọng vậy mà lại khiến anh khổ sở.
Vì thế Sở Thiên Tầm mềm lòng đồng ý để Diệp Bùi Thiên chăm sóc mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!