Chương 4: (Vô Đề)

Sở Thiên Tầm đi một đường không ngừng nghỉ quay về thành phố Xuân, lao vào phòng Cao Yến, cô nâng Cao Yến đang thở thoi thóp trên giường dậy, sau đó mở cái bình trong tay ra đổ vào miệng cô ấy.

Cao Yến uống nửa bình, dường như sức lực được khôi phục đôi chút, cô ấy chặn tay Sở Thiên Tầm lại, ho khan vài tiếng.

"Cái… Cái gì vậy, vị này…"

"Uống hết đi, đừng lãng phí." Sở Thiên Tầm nói.

Cao Yến cúi đầu, rốt cuộc thấy rõ thứ trong bình là gì. Cô ấy nhíu chặt mày, yên lặng một lúc, cuối cùng vẫn ngửa đầu uống hết cả bình.

Cô ấy đặt bình sang một bên, lau miệng rồi yên lặng nằm xuống giường.

Sở Thiên Tầm ngồi bên cạnh cô ấy, ngẩn người chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Khuôn mặt trắng nhợt của Cao Yến chậm rãi hồng hào trở lại, thậm chí cơ thể không chút sức lực của cô ấy cũng dần khỏe lên.

"Thì ra cô cũng biết."

"Biết cái gì?" Sở Thiên Tầm chưa kịp hiểu ra sao.

"Biết thứ Thánh Huyết được thổi phồng là vật được Thần ban thật ra chỉ là… Máu người mà thôi." Cao Yến nhìn Sở Thiên Tầm: "Có rất ít người biết chuyện này, tôi là ngẫu nhiên biết được, mãi cũng không dám nói ra."

Cao Yến là người phụ nữ rất giỏi luồn cúi để thực hiện mục đích của mình, so với Sở Thiên Tầm, cô ấy quen biết không ít "nhân vật cấp cao" trong căn cứ, trong bụng có không ít tin tức bí mật, đây cũng là lý do cô ấy thường xuyên bị một vài người phụ nữ ở trong khu nhà xa cách.

Cao Yến nhìn bình rỗng, trên miệng bình còn dính máu đỏ: "Nghĩ lại cũng thật buồn cười, đám cao thủ suốt ngày hô to khẩu hiệu trừ ma vệ đạo thật ra chỉ là để thỏa mãn dục vọng không ai biết của mình. Mà Nhân Ma bị người đuổi giết lại chính là người cung cấp thuốc thần."

Sở Thiên Tầm suy nghĩ lời Cao Yến nói, đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.

Từng có thời gian khắp phố lớn ngõ nhỏ này đều có thể mua được Thánh Huyết cứu mạng. Mọi người vừa ca ngợi tập đoàn Thần Ái cung cấp thuốc thần, vừa hoàn toàn không biết gì rồi đi phỉ nhổ Diệp Bùi Thiên, người cung cấp máu cứu bọn họ.

Sở Thiên Tầm lẩm bẩm: "Chẳng trách có nhiều người đổ xô lên như tre già mặc mọc đi bao vây tiêu diệt Diệp Bùi Thiên. Chẳng trách Diệp Bùi thiên trở nên điên cuồng như vậy."

Cao Yến cười tự giễu: "Có năng lực thì thế nào? Đến khi mình đối diện với sống chết, ai không muốn có được Thánh Huyết cứu mạng ấy."

"Cảm ơn em, Thiên Tầm." Cao Yến vươn tay ra khỏi chăn, cầm lấy tay Sở Thiên Tầm: "Trước đây chị luôn cho rằng em là người lạnh nhạt. Là chị sai rồi, chị thật sự không ngờ em có thể làm chuyện này để giúp chị."

Cao Yến luôn mạnh mẽ ương ngạnh, Sở Thiên Tầm chưa bao giờ biết cô ấy có một bàn tay mềm mại như vậy.

Có đôi khi các cô tạo cho mình một vỏ bọc quá dày, quen đề phòng người khác, giữ khoảng cách với mọi người, hai bên không ai muốn tiến thêm bước nữa, cho dù ở chung có lâu cỡ nào cũng không có cơ hội hiểu biết lẫn nhau.

"Cho nên nói, rốt cuộc em lấy cái này ở đâu ra?" Cao Yến nhắc tới cái bình đã uống hết kia: "Sao lại mới mẻ như vậy, còn chưa qua bước xử lý nào…"

"Em tìm rất lâu mà vẫn không mua được thành phẩm. Bèn đi tìm Diệp Bùi Thiên luôn. Anh ta vừa mới bị thương."

Cái chai rơi loảng xoảng xuống đất, lăn lông lốc kéo ra một hàng vết máu.

"Em quá to gan đấy." Cao Yến che miệng.

Sở Thiên Tầm cũng không biết tại sao gan mình lại lớn như vậy, có thể là ở trong tiềm thức của cô, Nhân Ma giết người như ma kia không phải một người khủng bố như vậy.

Sắc trời dần sáng, Sở Thiên Tầm về phòng của mình, đêm qua cô không kịp ăn cháo, qua một đêm, bát cháo đã đông thành khối. Sở Thiên Tầm tìm chút nước sôi đổ vào, cô uống một hơi hết bát cháo mà không cần biết nó có ngon hay không.

Có một chiếc rạn nứt ở trên bàn. Cô gái trong gương tóc tai hỗn độn, vẻ mặt tiều tụy, chưa đến hai mươi lăm tuổi mà đôi mắt như đã đi qua thăng trầm của cuộc đời, hoàn toàn không có chút tinh thần phấn chấn nào cả. Đây là một người bị cuộc sống đè ép, cái gì cũng không dám làm, cái gì cũng không dám quản, co đầu rút cổ sống ngày nào hay ngày ấy.

Sở Thiên Tầm yên lặng nhìn gương một lúc, sau đó nằm xuống giường.

Bôn ba một ngày một đêm, rõ ràng đã vô cùng mệt mỏi nhưng dù thế nào cô vẫn không thể ngủ được. Cô nhìn chằm chằm đỉnh màn trên đầu, lăn trên giường hai vòng, sau đó ngồi dậy. Lại nằm xuống, nằm được một lúc lại ngồi dậy.

Lặp lại như vậy mấy lần, Sở Thiên Tầm lăn một vòng rồi bò dậy, vươn đầu khỏi cửa sổ đủ các loại rau dưa, cô cúi người gọi với xuống tầng dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!