Editor: Qing Yun
Sở Thiên Tầm nhanh chóng chuẩn bị xong nồi lẩu.
Ở thời đại này điện lực đã biến thành thứ xa xỉ, mọi người bắt đầu quay về sử dụng nồi đồng bếp than, chính là kiểu ở giữa có than, xung quanh là nồi nấu nướng.
Đương nhiên Sở Thiên Tầm không có sẵn loại nồi này, cô mua nó sau khi vào thành.
Từ khi quen biết Diệp Bùi Thiên, Sở Thiên Tầm nhận ra mình sống đã tích cực hơn rất nhiều, khi săn bắt ma chủng trên chiến trường cũng nỗ lực gấp bội. Cấp bậc tăng lên, chiến đấu tích cực hơn khiến cho túi tiền của cô trở nên dư dả, cho phép cô đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt có thể bổ sung một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết trong phạm vi thích hợp.
Có lẽ khi trong nhà có người ở bên cạnh cô chờ cô, sẽ nhiệt tình tỉ mỉ chuẩn bị từng bữa ăn cho cô, như vậy cô cũng vô thức tràn ngập nhiệt tình với cuộc sống, sẽ muốn nỗ lực sống tốt hơn.
Vì Diệp Bùi Thiên không ăn cay nên Sở Thiên Tầm chuẩn bị nồi lẩu hai ngăn, một bên bị sa tế nhuộm đỏ, một bên là chỉ là canh suông nhạt thanh, Sở Thiên Tầm đặt nồi lên cái bàn lùn trên sàn nhà, xung quanh là mấy cây rau xà lách, nấm đông cô, miến, nước nấu lẩu và một đĩa nhỏ thịt tươi khá hiếm lạ.
Mặc dù biết chỉ có nước cốt lẩu và thêm nước trắng nhưng nhìn mặt ngoài cũng coi như bữa tiệc lớn, cuối cùng Sở Thiên Tầm cũng cảm thấy có thể vớt vát lại chút thể diện cho mình được rồi.
Diệp Bùi Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, anh nhận bát nước chấm Sở Thiên Tầm pha cho mình.
Anh lấy chiếc đũa chấm nhẹ một chút rồi bỏ vào miệng, sau đó sững sờ vài giây.
Trước khi ma chủng buông xuống, nhà của anh ở vùng duyên hải, người dân ở khu vực đó rất thích ăn lẩu. Khẩu vị của anh hơi đặc biệt, nếu chính anh phối gia vị thì anh thích rải một ít đường trắng. Sở thích nho nhỏ này của anh dù là người trong nhà cũng không biết. Ở trong gia đình kia, không có ai sẽ để ý khẩu vị yêu thích của anh là gì.
Nhưng Thiên Tầm biết, không chỉ biết còn quen thuộc, đưa cho anh tự nhiên như là hai người ở sống với nhau rất lâu, cho nên cô biết rõ mỗi một sở thích của anh, loại cảm giác này luôn xuất hiện lơ đãng trong cuộc sống.
Lúc ban đầu trong lòng Diệp Bùi Thiên từng âm thầm nghi ngờ khó hiểu. Nhưng đến bây giờ anh đã không muốn nghĩ nhiều nữa, có lẽ thần linh muốn kéo ma quỷ là anh ra khỏi địa ngục nên cố ý ban Thiên Tầm đến bên cạnh anh.
Bởi vì Thiên Tầm, anh thậm chí tin tưởng trên thế giới này có thần tồn tại. Anh không muốn mở miệng hỏi câu nào để tránh những lời nói không nên đó đánh vỡ hạnh phúc mộng ảo này.
Sở Thiên Tầm vội vàng nấu chín đồ ăn, lúc gắp đồ ăn bỏ vào bát của Diệp Bùi Thiên cô mới phát hiện anh đang ngẩn người.
Anh cầm bát đũa nhưng lại không động đồ trong bát, mắt thường thường liếc nhìn Sở Thiên Tầm. Đôi mắt kia rất to, lông mi nhỏ dài, khóe mắt hơi rủ xuống, bị hơi nước nóng hầm hập trên bàn huân nóng làm cho nó bị một tầng sương mù mênh mông ướt át bịt kín.
Bị tầm mắt ướt dầm dề như vậy ngóng nhìn khiến Sở Thiên Tầm có cảm giác người khác cần có mình.
Loại cảm giác bị yêu cầu, bị ỷ lại làm trong lòng cô dần nóng lên.
"Trước kia đừng nói ăn lẩu, chỉ cần có một bữa cơm đứng đắn là đã xem như không tồi rồi."
Sở Thiên Tầm vừa nói chuyện vừa liên tục gắp măng và nấm hương bỏ vào bát của Diệp Bùi Thiên, đây đều là món anh thích ăn.
"Khi đó em không có bạn bè gì cả, luôn cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ chết ở một góc hoang vu, chẳng những không có ai nhặt xác mà thậm chí còn không có ai biết. Cho nên em siêu sợ chết, lúc chiến đấu có thể tránh là tránh, luôn nghĩ có thể qua một ngày là tính một ngày, lăn lộn mấy năm đến cấp bốn cũng chưa dám đột phá."
"Nhưng bây giờ không giống trước đây nữa."
Cô liếc nhìn Diệp Bùi Thiên, không nói cho hết lời, những lời ấy không cần phải nói ra miệng Diệp Bùi Thiên cũng hiểu.
Bây giờ không giống trước đây, bây giờ có anh, em bắt đầu muốn sống tốt hơn một chút.
Ánh mắt của Diệp Bùi Thiên dần nóng lên, anh đưa tầm mắt cực nóng ấy lưu luyến trên khuôn mặt của Sở Thiên Tầm, trên đôi môi, trên ngón tay. Cuối cùng duỗi tay chống mặt bàn, người dần tiến tới gần, anh chậm rãi nhắm mắt lại khi đến sát gần cô, khuôn mặt ửng hồng.
Sở Thiên Tầm thầm thở dài một hơi, thế này quá đáng yêu, đổi làm người khác cũng không thể chịu nổi.
Cô ôm mặt người đàn ông này, cạy đôi môi của anh ra bắt đầu xâm lấn thế giới của anh, cô luồn ngón tay qua sau cổ nắm lấy tóc sau đầu anh, không cho anh lảng tránh vì thẹn thùng, cô hôn nhuộm ướt đôi môi anh, làm khuôn mặt anh đầy xuân sắc.
Sở Thiên Tầm biết Diệp Bùi Thiên luôn rất nghe lời mình, nhưng anh càng mềm mại bày ra dáng vẻ để cô muốn làm gì thì làm sẽ khiến lòng cô bùng lên ngọn lửa muốn bắt nạt anh, cô biết dù có làm gì anh có lẽ anh cũng không phản kháng.
Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, sau đó Cao Yến đẩy cửa đi vào.
Cho dù Diệp Bùi Thiên đã mau chóng đeo mặt nạ và ngồi ngay ngắn trước khi cửa mở thì Cao Yến có kinh nghiệm phong phú ở phương diện này nên vừa liếc mắt một cái là cô ấy biết ngay hai người trong phòng này vừa xảy ra chuyện gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!