Editor: Qing Yun
Xương quai hàm của Diệp Bùi Thiên tương đối kiên nghị, lúc đeo mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt thì nhìn có vẻ rất lạnh lùng. Nhưng khi anh tháo mặt nạ để lộ khuôn mặt nhu hòa thì khí chất lập tức trở nên dịu dàng.
Ánh lửa cam hồng rơi rụng vào đôi mắt mát lạnh của anh, cùng với hàng lông mi dài ngẫu nhiên vỗ nhẹ làm trong mắt như có ngân hà chuyển động.
Khi mới quen nhau, Diệp Bùi Thiên luôn dùng vẻ lạnh lùng để che đậy chính mình, lúc đau cũng tuyệt đối không dễ dàng để lộ, khi yếu ớt luôn sẽ nóng lòng che giấu. Muốn tới gần lại sợ hãi bị thương, khát vọng làm bạn nhưng liên tục kháng cự. Mâu thuẫn mà rối rắm, anh như một con dã thú xù lông, mỗi một khắc đều đề phòng những kẻ có thể mang đến tổn thương cho anh bất cứ lúc nào.
Mấy ngày nay ở bên nhau rõ ràng anh đã mềm mỏng đi rất nhiều, chỉ cần ngồi bên cạnh Sở Thiên Tầm là cơ bắp căng chặt của anh sẽ thả lỏng theo bản năng, bị thương thì sẽ nói, trong lòng có suy nghĩ gì anh cũng sẽ thể hiện ra với thái độ rõ ràng hơn.
Dưới sự dò hỏi của Sở Thiên Tầm, vành tai của Diệp Bùi Thiên hơi đỏ lên, tầm mắt mang theo độ ấm của anh rơi xuống đôi tay của Sở Thiên Tầm.
Ngón tay của Sở Thiên Tầm rất xinh đẹp, nó không phải kiểu mềm yếu không xương truyền thống mà là cân xứng nhỏ dài, đường cong ở đầu ngón tay tuyệt đẹp. Hiện giờ ngón tay ấy đang nắm chặt một thanh đoản đao màu đen, được màu đen tôn lên trắng nõn lạ thường.
Cô nhanh nhẹn lấy thịt động vật đã được nướng chín xuống.
"Hôm nay lòng anh hơi sợ khi ở trong thế giới kia." Diệp Bùi Thiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía hai chân mình.
"Làm sao vậy?" Sở Thiên Tầm xoa mỡ trên hai tay, đưa thịt nướng đã cắt cho anh: "Chỗ đó rất tối à?"
Thật ra trong lòng cô thấy hơi buồn cười, cũng thấy ấm áp.
Cô từng thấy người đàn ông này tung hoành ở núi thây biển máu, thấy anh lấy một địch trăm. Trên thực tế trong số những người cô từng gặp, Diệp Bùi Thiên là người đàn ông mạnh nhất không gì sánh nổi.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông này đã quen biểu hiện ra vài phần mềm yếu ở trước mặt cô.
Có đôi khi Sở Thiên Tầm sẽ cảm thấy bên cạnh mình có một vua muôn thú uy phong lẫm liệt, nó để lộ cái bụng mềm mại của mình ra để chọc cô vui vẻ, làm cô nhịn được duỗi tay xoa bụng theo ý nó.
"Không, không phải anh sợ tối." Diệp Bùi Thiên hơi thẹn thùng, anh nhận đĩa thịt nướng nhưng không ăn ngay, ngón tay xoay chiếc đĩa, tiếng nói trầm thấp hơn.
"Anh có rất nhiều kẻ địch, em ở bên anh nên có đôi khi anh thật sự rất sợ mình không bảo vệ được em. Nếu em…"
Tầm mắt của anh rơi vào đống lửa ấm áp, trong mắt lại lạnh lẽo như băng.
Anh không muốn nghĩ tiếp, nhưng anh biết khi A Hiểu nói bắt cô thì trong lòng mình đã bừng bừng lửa giận, đủ để hủy diệt chính mình và toàn bộ thế giới.
Một bàn tay ấm áp dán lên khuôn mặt hơi lạnh của anh đồng thời nâng nó lên.
Sát khí và sự lạnh lẽo trong mắt Diệp Bùi Thiên lập tức tan rã.
Anh hơi kinh ngạc ngẩng đầu, ngón tay mà anh mơ ước hồi lâu rơi xuống mặt anh như vậy, nó nhẹ nhàng mơn trớn mặt mày anh, xúc cảm mềm mại của lòng bàn tay rõ ràng như vậy, chúng nó đảo qua cả khuôn mặt khiến da thịt anh run rẩy suốt một đường, ngón tay ấy vuốt ve đôi môi anh một lại rồi tìm đến sườn mặt, cũng không chịu buông tha cho vành tai nhạy cảm của anh.
Khuôn mặt xinh đẹp kia khẽ cắn môi cúi đầu, hai tròng mắt ngậm nước cong lên, tất cả đều làm anh muốn chết chìm trong đó.
"Bùi Thiên, anh cố chịu thêm một thời gian nữa, em sẽ mạnh lên rất nhanh để không cần anh bảo vệ, cũng có thể cùng anh đối mặt với những kẻ địch đó."
Diệp Bùi Thiên muốn nói, không phải đâu Thiên Tầm, anh không có ý đó.
Nhưng đầu óc của anh đã bắt đầu hỗn loạn, thậm chí không thể nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc Sở Thiên Tầm đang nói gì.
Thiên Tầm ghé mặt xuống gần như có thể đụng vào trán của anh, bọn họ dựa gần như vậy, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng quét qua da thịt anh như lông chim.
Đôi môi đỏ kia rõ ràng đã gần trong trong gang tấc.
Chỉ thiếu một chút lại chậm chạp không chịu buông xuống làm trái tim anh treo ở nơi đó, vừa chua xót vừa mong chờ.
Sở Thiên Tầm nhìn mặt anh ửng đỏ, tiếng hít thở nặng nề, rõ ràng biết anh rất vội vàng nhưng cô lại lấp lửng không chịu hôn xuống.
Cho đến khi mặt anh đỏ bừng, nhắm mặt dứt khoát kéo cô xuống, chủ động dán đôi môi nóng bỏng kia lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!