Editor: Qing Yun
Một tòa giáo đường ở phía Đông thôn Tiểu Chu bị sập hơn phân nửa.
Bên trong giáo đường, một góc tường đã bị cỏ dại kiên cường nhấc lên. Ghế dựa bị vỡ nát văng tứ tung, tượng thần bị đẩy ngã xuống đất, chiếc cánh sau lưng bị gãy, khuôn mặt đá xuất hiện vài vết nứt, thân hình điêu khắc tỉ mỉ bị người dùng đao rìu bổ ra, bị dùng sơn đỏ vẽ lung tung lên đó.
Người phụ nữ mặc quần áo mộc mạc, đội khăn trùm đầu quỳ rạp ở bụi cỏ, cất giọng cầu nguyện.
"Thưa Thần, nếu ngài thật sự tồn tại, xin hãy cứu vớt những người đang chịu khổ này, con sẵn lòng dùng sinh mệnh để chuộc tội những lỗi lầm mình đã phạm phải."
Cô ta nhỏ giọng nỉ non, ánh mặt trời chiếu xuống qua mái nhà rách nát rơi vào cổ cô ta. Giáo đường hoang vu yên tĩnh, không ai có thể trả lời cho câu hỏi của cô ta, một con chim nhỏ đậu trên cánh tượng thần, nó nghiêng đầu nhìn thế giới này, cất vang tiếng hót rồi giương cánh bay lên trời cao.
Nhóm Khổng Hạo Ba đi tới đứng trước cánh cửa của viện nghiên cứu.
So với con đường nhỏ trong thôn thỉnh thoảng vẫn có người qua lại thì nơi đây mới thật sự là hẻo lánh ít dấu chân người. Cỏ dại mọc cao tới đầu gối, cửa sắt bị đánh lồi lõm biến hình, bất chợt có gió thổi đến còn vang lên tiếng kẽo kẹt.
"Khổng không gọi Thiên Tầm đi cùng à, hình như bọn họ cũng muốn đến đây xem tình hình đấy."
"Tôi cảm thấy chỗ này rất kỳ quái nên nghĩ chúng ta đi thăm dò tình huống trước vẫn hơn."
"Cũng phải, cấp bậc của bọn họ không cao, nếu xảy ra chuyện gì khéo còn phải phân tâm che chở bọn họ."
Các đội viên cẩn thận bước vào tòa nhà cỏ mọc lan tràn.
Trên tường mọc đầy cây dây leo, ngoài sân cỏ hoang mọc cao đến nửa người, hai tòa nhà song song với nhau, có lẽ cả hai đều từng bị phá hư nghiêm trọng, cửa kính vỡ nát, mặt tường rạn nứt, khắp nơi văng đầy vết bẩn màu nâu.
Ở góc sân nào đó truyền ra tiếng vang kẽo kẹt, các đội viên tìm theo đó thì thấy một giếng nước ở trong góc, có người phụ nữ quần áo mộc mạc, đội khăn trùm đầu đang đẩy bánh xe múc nước.
Người kia nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn bọn họ, cô ta duỗi tay lau mồ hôi trên đầu, vẻ mặt bình tĩnh không hề có biểu hiện của sự ngạc nhiên, rõ ràng là đã quen với việc có người từ bên ngoài đến đột ngột xuất hiện ở đây.
"Cô là người ở đây à?" Lưu Hòa Chính tiến lên hỏi.
"Đúng vậy, ở đây chỉ có một mình tôi. Tôi phụ trách chăm sóc những người bệnh không rời đi." Người phụ nữ đổ nước trong xô vừa múc lên vào thùng sau đó ném xô xuống giếng lần nữa: "Tôi biết các anh muốn cái gì, ở đây không có thứ các anh muốn tìm."
"Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ác ý," Lưu Hòa Chính mỉm cười: "Chúng tôi nghe nói đến chuyện ở đây nên chỉ muốn vào xem tình hình thôi."
Người phụ nữ rủ mắt, duỗi tay tiếp tục múc nước: "Các anh có thể tự vào xem nhưng xin đừng thương tổn bọn họ, bọn họ chỉ là người bị hại, chưa từng làm chuyện xấu gì cả."
Nhóm Khổng Hạo Ba đi vào từ cửa lớn, kiến trúc ở đây cao lớn khí phái hơn nhà cửa của người dân, tràn ngập phong cách thời kỳ công nghiệp hóa. Nhưng bầu không khí yên tĩnh không một bóng người và đổ nát thế này khiến nó trở nên ghê người hơn nhiều.
Bọn họ đi qua một hành lang dài sau đó tiếp tục đi qua sảnh lớn, ánh sáng trong này dần tối hơn, tất cả cửa sổ đều rất nhỏ, ô cửa nào cũng lắp đặt lan can phòng trộm.
Hai bên đường đều là phòng thí nghiệm, có phòng bày đủ loại dụng cụ thí nghiệm kỳ lạ, hầu hết các bình thủy tinh đều dính chất nhầy màu nâu giống như màu của máu khi đã khô.
Rõ ràng thực nghiệm được thực hiện ở đây không phải là một thực nghiệm khiến người vui sướng gì cả.
Càng đi sâu vào trong thì trên hành lang càng xuất hiện nhiều vết máu, tay vịn cầu thang cũng dính máu loang lổ, nhiều tới mức không còn chỗ trống để đặt chân.
"Đây, đây là chỗ nào vậy. Rốt cuộc là viện nghiên cứu hay là lò sát sinh?" Đi một đường đến đây, dù là chiến sĩ kinh nghiệm chiến đấu đầy mình cũng không tránh khỏi sởn da gà.
"Không ngờ Thần Ái lại là tổ chức biến thái thế này, vậy mà chúng vẫn có tư cách sánh cùng Sáng Thế chúng ta."
Cả nhóm cẩn thận đi lên cầu thang, tiếp tục tiến lên phía trước.
Phần nối tiếp của cầu thang có hai cánh cửa rắn chắc, hiện tại cả hai đều đã bị phá vỡ từ trong ra ngoài, cánh cửa làm từ ma khu kiên cố bị thay đổi hình dạng, đổ sang hai bên, rõ ràng có thứ gì đó đã phá tan cánh cửa từ bên trong để chạy ra ngoài.
Phía sau cánh cửa này là một con đường dài, hai bên đường là phòng giam tối tăm, những căn phòng này có xiềng xích sắt, giường bẩn cũ nát, trên giường và vách tường có vết cào sâu, đủ để thấy nơi này từng được sử dụng.
Một đội viên Sáng Thế vô tình đá phải lon sắt rỗng dưới chân, lon sắt lăn đi lộc cộc phát ra tiếng vọng liên tiếp trên con đường dài yên tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!