Editor: Qing Yun
Phía trên đỉnh đồi, Khổng Hạo Ba và vài thành viên trong đội Sáng Thế ẩn mình trong rừng rậm theo dõi trận chiến đang xảy ra ở dưới khe núi.
Ở nơi đó, tán cây rậm rạp trên đỉnh đầu đổ xuống hất tung bụi đất lên cao, một thánh đồ nữ trẻ tuổi đang một mình giao chiến với ma vật. Bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi đeo mặt nạ bạc đứng ôm kiếm hộ vệ cho cô.
"Đây không phải cô em mà Khổng quen à? Tên là Thiên Tầm nhỉ?"
"Lúc còn ở trấn Bạch Mã đã thấy cô ấy đánh nhau với am vật rồi, năng lực không tồi, mặc dù cấp bậc không cao nhưng ý chí chiến đấu và đao thuật đều rất khá. Khổng, cậu đoán cấp bậc của cô ấy là bao nhiêu?"
"Cô ấy…" Không Hạo Ba cứng họng, lúc này mới nhận ra trước đây cô gái này nói với mình rằng cô ấy chỉ có cấp hai chẳng qua là một loại đề phòng người xa lạ mà thôi.
"Chắc là cấp năm, nhưng sự hiểu biết và khả năng khống chế hệ phong của cô ấy cực kỳ tốt. Trong các chiến sĩ thuộc cấp bậc của cô ấy, năng lực mạnh thế này thật sự hiếm thấy." Một thánh đồ hệ phong cấp bảy đánh giá.
"Nếu cấp bậc của cô ấy có thể tăng lên thì sẽ trở thành một chiến sĩ rất mạnh."
Sở Thiên Tầm tay cầm song đao, một mình đối mặt với ma vật có hình thể cao to hơn mình gấp mấy lần. Cấp bậc của ma vật cao hơn hẳn cô khiến trận chiến rất hung hiểm.
Toàn bộ tế bào chiến đầu trên người cô đều bị kích hoạt trong trận chiến sinh tử này. Sợ hãi khiến adrenalin bùng nổ, đau xót khiến cô càng hưng phấn hơn.
Cô cảm thấy mình đang dần tiến vào một loại trạng thái rất huyền diệu, mỗi một lỗ chân lông đều cảm nhận được những dòng khí lưu động dù là rất nhỏ. Chính cô có thể bắt được, có thể khống chế được những dòng khí này để điều khiển gió, không chế gió, làm chúng nó trở thành vũ khí sắc bén của mình.
Trong đất trời mù mịt, khuôn mặt to lớn mà dại ra của ma vật hiện lên. Mấy chục lưỡi dao gió nhỏ mà sắc bắt ra cắt lên da thịt của ma vật.
Ma vật giơ bàn tay nửa thối rữa lên muốn đẩy những lưỡi dao kia ra khỏi người nó.
Sở Thiên Tầm nhảy lên cao, một lưỡi dao to rộng cao tới mười mấy mét xông thẳng đến chỗ ma vật, cắt đôi con ma vật thành hai nửa. Cơ thể ma vật vỡ ra, tốc độ của lưỡi dao không hề giảm mà tiếp tục bay ra chém đứt một loạt cây cối ở phía sau, cho đến khi chém đứt chóp núi ở phía xa mới lượn vòng rồi biến mất ở phía chân trời.
Sở Thiên Tầm rơi xuống đất, cánh tay ném dao hơi run rẩy, người cũng mất lực mệt mỏi.
Nhưng cô còn chưa kịp thở phào một hơi thì giữa hai phần ma khu bỗng sinh ra vô số sợi tơ như nối liền lấy nhau khiến hai phần ma khu đó khép vào nhau.
Tròng mắt hai bên đầu của ma vật đảo quanh rồi lại hoạt động lần nữa. Cánh tay thối rữa tiếp tục giơ lên chụp xuống Sở Thiên Tầm.
Diệp Bùi Thiên rút thanh đao trong ngực ra, thanh đao kia có màu lam như nước mặt hồ, ở phần lưỡi lại có hoa văn màu đỏ khiến mặt hồ dịu dàng này thêm phần sát khí. Đây là vũ khí Thiên Tầm cố ý chế tạo cho anh, tuy rằng cấp bậc rất cao nhưng khi dùng anh vẫn luôn quý trọng giữ gìn.
Anh vung đao tham gia trận chiến. Nhưng Sở Thiên Tầm lại duỗi tay cản anh: "Không, đây là trận chiến của em, anh không cần nhúng tay.".
1. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
2. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Trong giấc mơ dài kia, cô nhìn thấy vô số cao thủ chiến đấu, biết được mỗi một cao thủ đã phải trả giá và nỗ lực cỡ nào. Đồng thời cũng biết mình có khả năng leo cao cỡ nào. Chỉ có rèn luyện liên tục ở bên cạnh sinh tử thì mới là cách tốt nhất để đột phá giới hạn của bản thân.
Cô, Sở Thiên Tầm, sẽ có một ngày bước lên đỉnh cao như thế.
Diệp Bùi Thiên dừng bước, mặc dù anh rất lo lắng nhưng anh tôn trọng suy nghĩ của Thiên Tầm, cũng hiểu ý chí muốn mạnh lên của cô.
Anh nhìn người dũng cảm tiến lên nghênh địch kia. Đối mặt với ma vật đáng sợ, cô bật người tung bay, giơ tay vung đao.
Hai má người kia đỏ ửng, trong mắt là hưng phấn khó nén. Cô hưởng thụ cảm xúc mãnh liệt mà trận chiến mang đến, máu tươi liên tục vẩy ra trong không trung, mồ hôi trong suốt uốn lượn chảy xuống gò má ửng đỏ rồi biến mất trong cổ áo.
Diệp Bùi Thiên chỉ cảm thấy trong lòng vừa thương tiếc vừa vui sướng.
Mặc dù cấp bậc của Thiên Tầm không bằng anh nhưng Diệp Bùi Thiên luôn cảm thấy so với dáng vẻ âm u tự sa ngã trong chiến đấu của mình thì người trước mặt mới là mạnh mẽ từ trong ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!