Editor: Qing Yun
Diệp Bùi Thiên không nhớ rõ chính mình đã từng chết bao nhiêu lần.
Ở những năm tháng đen tối không thấy mặt trời đó, anh từng bị kẻ địch tra tấn cho đến chết, bị ma vật hành hạ đến chết, thậm chí bị chính mình vùi vào cát dẫn tới thiếu khí mà chết vô số lần. Cảm giác sợ hãi cái chết của anh đã dần chết lặng trong vòng lặp tuần hoàn ấy.
Chẳng qua anh vẫn sợ giây phút chết mà sống lại, mỗi khi anh tỉnh lại sau khi chết, một lượng lớn ký ức cùng ào vào đầu, cơ thể suy yếu, trí nhớ hỗn loạn khiến anh rơi vào trạng thái yếu ớt nhất.
Nhưng thường thường mỗi khi tỉnh lại anh đều không có thời gian để thở dốc một hơi, khi trí nhớ còn chưa rõ ràng thì khủng bố và tổn thương đã nối gót kéo tới, anh sẽ phát hiện mình vẫn không thoát khỏi hoàn cảnh đau khổ, vẫn ở trong kho hàng tối đen, vẫn ở trên bàn mổ trắng nhợt hoặc là sâu dưới nền đất không thể hít thở.
Nhưng bây giờ, khi anh mở mắt ra, anh nhìn thấy người khiến anh an lòng kia.
Cho dù anh yếu ớt cỡ nào người này cũng sẽ ở bên anh, làm bạn với anh, sẽ không làm anh lại ngã xuống vực sâu bất lực và sợ hãi kia nữa.
Anh khát vọng sự làm bạn của cô, không muốn để cô rời đi.
Vì thế gần như là phản xạ có điều kiện, Diệp Bùi Thiên nắm lấy tay của người mà mình quyến luyến.
Vì giữ lại phần khát vọng này, anh thậm chí có thể chịu đựng hổ thẹn để nói ra mong muốn của mình.
"Thiên Tầm, đừng rời đi."
Sở Thiên Tầm quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt kia.
Sắc mặt Diệp Bùi Thiên cực kỳ tái nhợt, chiếc khóa màu đen trên cổ đã không còn thay vào đó là từng vòng băng vải trắng. Người đàn ông ít nói này vươn tay nắm quần áo của cô, khớp xương to run nhè nhẹ vì suy yếu, anh thấp giọng giữ cô lại.
Sở Thiên Tầm nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Diệp Bùi Thiên.
Khi đó anh chính là một dã thú chồng chất vết thương trong hoang mạc. Trong mắt chỉ có tro tàn không có ánh sáng, anh bài xích bất cứ ai đến gần, cũng không sẵn sàng để lộ sự mềm yếu trước bất cứ ai. Cho dù bị thương nặng cỡ nào anh cũng tuyệt đối không kêu đau một tiếng.
Mà bây giờ, anh đang mổ xẻ vỏ ngoài cứng rắn của mình, tự tay bày dáng vẻ mềm yếu đáng thương nhất ra trước mặt cô.
"Đừng rời đi," anh ghé vào mép giường nhìn Sở Thiên Tầm: "Thiên Tầm, anh rất đau."
Sở Thiên Tầm còn chưa kịp trút lửa giận trong lòng ra đã bị ánh mắt và hai câu ngắn ngủn đó dập tắt.
Lúc trước cô đã nghĩ kỹ rồi, mình sẽ giận như thế này, sẽ lạnh lùng như thế này, sẽ không để ý anh mấy ngày, mọi kế hoạch đã được nghĩ đâu vào đấy, nhưng bây giờ lại bị cô vứt hết ra sau đầu.
Không hề có cái gọi là kiên định, cô ngồi xuống mép giường đẩy Diệp Bùi Thiên xuống: "Nằm đi, em cũng chưa nói muốn đi mà."
Diệp Bùi Thiên nhẹ nhàng thở ra, anh nhích đến bên cạnh Sở Thiên Tầm, dựa đầu vào tầm tay cô rồi cọ vài cái.
Sở Thiên Tầm cúi xuống xem xét vết thương của anh. Từng vòng băng vải kia là Sở Thiên Tầm quấn lên, cô biết rõ bên dưới lớp băng gạc trắng đó là phần cổ vỡ nát thảm không nỡ nhìn cỡ nào.
"Đau lắm ạ?"
Lúc này Diệp Bùi Thiên vừa suy yếu vừa mất lực, dù là ai cũng có thể dễ dàng xúc phạm tới anh. Nhưng trong anh lòng chưa từng an bình như bây giờ, anh cuộn tròn trong đệm chăn ấm áp thoải mái, biết mình có người bảo vệ, chăm sóc, đau lòng. Không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.
Một loại hạnh phúc mà anh không dám nghĩ đến đang ôm lấy anh.
"Thiên Tầm."
"Dạ?"
"Vì sao," anh ngước mắt nhìn cô: "Vì sao anh có thể gặp được em?"
Sở Thiên Tầm cười, nhẹ nhàng duỗi tay sờ đầu anh.
"Người như anh, anh thậm chí không biết mình có thể cho em cái gì." Diệp Bùi Thiên hơi mê mang, anh nói rõ từng câu từng chữ với Sở Thiên Tầm: "Nếu em muốn gì, chỉ cần anh có, anh đều sẵn lòng cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!