Editor: Qing Yun
Diệp Bùi Thiên không biết mình đã giết bao nhiêu ma vật, lưỡi đao trong tay đã bị cong lại, chất nhầy dính trên đao làm anh khó nắm chặt được chuôi đao.
Trong lòng anh cảm thấy không yên ổn, ngày xưa dù là đối mặt với ma vật hay con người, anh lẻ loi một mình cũng tắm máu chiến đấu hăng hái chưa từng sợ hãi, thậm chí có đôi khi những trận chiến tàn khốc đó mới có thể làm anh tìm được chứng cứ chứng minh mình còn sống.
Ma vật xung quanh ngày một nhiều, trong căn cứ liên tục vang lên tiếng hét và tiếng kêu cứu. Vô số phòng ốc bị móng vuốt của ma vật đánh sập, những ngọn đèn dầu treo trên mái hiên bị đánh rơi xuống đất, bốc cháy lên ngọn lửa tanh hồng.
Trấn nhỏ mới khi nãy còn ấm áp an nhàn, đèn đóm rực rỡ mà bây giờ đã như rơi vào địa ngục, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, ánh lửa nổi lên bốn phía, ma vật hoành hành khắp nơi.
Mảnh sân ở phía Tây Bắc nổ bùm một tiếng, nóc nhà và mặt tường bắn lên rồi sụp xuống, trong cơn mưa đất đá, Ngô Lị Lị quần áo xộc xệch vừa lăn vừa bò chạy ra.
Sau khi chạy ra ngoài sân, cô ta không nhịn được quay đầu lại nhìn, một con ma vật xuất hiện trong mưa bụi, chú ba Mạnh dáng người thấp bé bị con ma vật kia ngậm trong mồm, hai tay ông ta nổi đầy cơ bắp vì phải gồng mình chống đỡ cái mồm đầy răng nhọn và nước miếng chảy ròng ròng của ma vật.
Ông ta quay đầu liếc nhìn Ngô Lị Lị, miệng mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không cút xa cho ông."
Đôi môi Ngô Lị Lị run rẩy, cô ta quay đầu bỏ chạy, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Trong tất cả những khách hàng của mình, người cô ta khinh thường nhất là chú ba Mạnh. Những cô gái làm nghề này trong phố không có ai là không cười nhạo người đàn ông thấp bé này, nói ông ta dáng dấp đáng khinh, không giống đàn ông. Ai biết trong tình huống sống chết trước mắt, người này lại có thể liều mình giúp cô ta ngăn cản ma vật đột nhiên xâm nhập.
Ánh đao đánh ra hình cánh bướm trong không trung, ngay sau đó cổ của ma vật bị cắt đứt một nửa.
Chú ba Mạnh rơi xuống khỏi mồm ma vật, đang lăn trên đất thì bị lão Quách chạy tới kéo sang một bên.
Sở Thiên Tầm cầm đao đứng trên nóc, tay nắm viên ma chủng vừa lấy được từ người ma vật.
"Cứu… Cứu tôi với." Có tiếng người cầu cứu vang lên trong đống đổ nát.
Sở Thiên Tầm đẩy tảng đá ra, nhìn thấy người phụ nữ ở sân phía Tây Bắc bị vách tường đè lên nửa người.
Cô ta vươn tay về phía Sở Thiên Tầm: "Cứu tôi với, tôi không muốn chết."
Sở Thiên Tầm một tay chống vách tường, một tay kéo cô ta ra.
Một nửa cơ thể của người phụ nữ này đã không còn, cô ta nằm trong vũng máu, kinh hoàng duỗi tay ôm chân Sở Thiên Tầm: "Tôi không muốn chết, giúp tôi với, giúp tôi với!"
Khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi của cô ta bắt đầu mọc ra vây cá màu xanh lục, đôi tay ôm Sở Thiên Tầm cũng bị vảy cá che kín, đây là biểu hiện của ma hóa.
"Tôi không muốn chết, không muốn chết." Cô ta như không hề phát hiện, vẫn nửa điên nửa dại lặp lại câu nói này.
Sở Thiên Tầm im lặng nhìn cô ta một lúc lâu, sau đó giơ thanh đao trong tay lên, hai cổ tay dùng sức, tiếng kêu gọi đau đớn lập tức im bặt.
"Chồng của tôi đã chết, con cũng không còn, rõ ràng sống khổ như vậy, vì sao vẫn cứ muốn sống chứ."
Cái đầu đã hoàn toàn biến thành đầu ma vật lăn sang một bên dần khép mắt lại, ở giây phút cuối cùng, cô ta nhẹ nhàng nói.
"Như vậy cũng tốt… Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bọn họ."
Chuông cảnh báo kéo dài trên trấn Bạch Mã, kêu gọi thánh đồ đi lên trước để bảo vệ tường thành, ngăn cản ma vật xâm lấn vào trong trấn.
Sở Thiên Tầm rút thanh đao nhuốm máu đứng dậy nhìn về phía Diệp Bùi Thiên ở bên ngoài, vừa vặn Diệp Bùi Thiên cũng quay đầu nhìn cô.
Tầm mắt của hai người lướt qua mảnh sân hỗn loạn rồi nhẹ nhàng giao nhau.
"Thiên Tầm, Lâm Phi, tới đổi một cây đao đi." Lão Quách kéo chú ba Mạnh đã hôn mê về phòng sau đó vội vàng ôm mấy vũ khí đi ra.
Lão Quách là một người thiết kế, ngày thường đều chuyên tâm với việc rèn, gần như không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào nhưng ông ấy vẫn có thể hỗ trợ trận chiến. Nhìn thấy vũ khí trong tay Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên đã sắp không thể dùng được nữa, ông ấy lập tức lấy vũ khí trong kho tồn của mình ra chạy tới chỗ Sở Thiên Tầm.
Trên mặt ông ấy vẫn là nụ cười mà Sở Thiên Tầm quen thuộc, miệng nói liên hồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!