Editor: Qing Yun
Trong căn cứ Kỳ Lân, Tân Tự Minh ngồi trước bàn làm việc to rộng, cúi đầu lật xem tài liệu trên bàn.
Một cấp dưới đang đứng trước mặt báo cáo tin tức mới thu nhận được cho anh ta nghe.
Tân Tự Minh nghe nói đến các thế lực xung quanh đã lật tung sa mạc cũng không tìm được Diệp Bùi Thiên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
"Đoàn phó, chúng ta thật sự không hành động sao? Diệp Bùi Thiên đeo chiếc khóa ma kia là không dùng dị năng được nữa. Bây giờ Sáng Thế, Thần Ái, Vinh Quang… Tất cả đều phái người ra ngoài, nghe nói là phạm vi tìm kiếm đã mở rộng ra các căn cứ lớn nhỏ xung quanh rồi."
Tân Tự Minh cầm cốc cà phê bên cạnh lên uống một ngụm, tầm mắt rời khỏi tài liệu, nhìn cấp dưới đang đứng trước mặt.
"A Khải, lúc trước là tôi thiển cận, cậu có nghĩ có lẽ chúng ta bắt được Diệp Bùi Thiên nhưng chưa chắc đã nhốt lại được không. Lợi ích người này mang đến quá lớn, phúc cũng là họa, chỉ cần sơ ý là Kỳ Lân sẽ bị hủy ngay."
Tân Tự Minh đặt cốc cà phê nóng xuống.
Khi đó cũng chỉ là bắt được Diệp Bùi Thiên thôi, vậy mà vì món lợi này mà những hiệp hội nhỏ bé kia cũng dám bí quá hóa liều, đi phê bình Kỳ Lân bọn họ. Lúc ấy anh ta đột nhiên nhận ra, mình không nên nhúng tay vào vũng nước đục này. Nếu anh ta thật sự công khai cầm tù Diệp Bùi Thiên, Kỳ Lân chắc chắn sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không bao giờ có được ngày yên ổn nữa.
A Khải không phục cho lắm: "Đoàn phó, Kỳ Lân chúng ta đã từng sợ ai đâu?"
Tân Tự Minh xua tay ngắt lời anh ta: "Không nói cái khác, chỉ nói Diệp Bùi Thiên thôi là khó nắm giữ được rồi. Anh ta quá độc ác, không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch mà còn tàn nhẫn với chính mình. Tôi nghĩ ai đó muốn trói buộc anh ta mãi mãi là chuyện rất khó."
"Huống hồ," Tân Tự Minh sờ lên chiếc vảy đeo trên cổ: "Tóm lại cũng coi như thiếu anh ta một ân tình, tạm thời cứ nhìn trước xem thế nào."
A Khải là thành viên đi theo Tân Tự Minh từ khi Kỳ Lân mới thành lập, hiểu rõ đoàn phó là người như thế nào. Ở trước mặt đoàn phó, quan niệm đúng sai dường như không tồn tại, thái độ với người ngoài chính là chỉ cần đủ ích lợi thì anh ta có thể xé bỏ điều ước để trở mặt vô tình bất cứ lúc nào. Từ khi Phong Thành Ngọc Ly thế, đây là lần đầu tiên A Khải nghe được từ ân tình phát ra từ miệng đoàn phó.
"Đoàn phó, anh… Có phải thấy hơi đồng tình Diệp Bùi Thiên không?" A Khải gãi đầu, nhớ tới người đàn ông khủng bố từng bất chấp tính mạng để đồng quy vu tận với bọn họ: "Nói đến lại thấy người này cũng xui xẻo, rơi vào tay Thần Ái thì không sung sướng gì, nghe nói lúc viện nghiên cứu ở thôn Tiểu Chu bị bai lộ, bên trong không khác gì địa ngục."
"Đồng tình?" Tân Tự Minh cười khẩy, anh ta cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tài liệu: "Từ lần đoàn trưởng và các anh em bị hại chết bởi kẻ không đáng đồng tính ở trấn Hồ Lô, cái từ nãy đã biến mất hoàn toàn khỏi từ điển của tôi rồi."
Trong một Thần Điện ánh sáng tối tăm, một người có hai cánh cúi đầu, từ bi nhìn những tín đồ quỳ lạy dưới chân mình.
"Thánh phụ." Một nữ chiến sĩ mặc áo giáp đi tới sau lưng y.
Người đàn ông được gọi là Thánh phụ đứng dậy, quay người nói: "Hoài Ngọc, con là đứa trẻ trung thành nhất của thần, lần này trông cậy hết ở con."
***
Hai căn phòng của lão Quách đều chất đầy đồ đạc, không có chỗ nào để ngồi ăn cơm, vì vậy ba người dọn cái bàn nhỏ ở gần cửa phòng ra sân, ngồi đó ăn cơm chiều.
Diệp Bùi Thiên nấu cơm tẻ và thịt kho tàu.
Miếng thịt cắt thành nhiều miếng vuông nhỏ, thêm ít đường tạo màu, đặt lên bếp lửa nấu hai giờ, từng miếng thịt thơm mềm màu sắc mê người. Ăn vào miệng béo mà không ngán, độ mặn thích hợp, nước thịt có vị cay đặc trưng, làm cho bát cơm tẻ đơn điệu cũng có thể trở nên ngon tới mức làm người ăn muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Khẩu vị của Sở Thiên Tầm hơi nặng, thích ăn cay, mặc dù nói cô không kén ăn nhưng nếu có người nấu cơm theo khẩu vị của cô, ngày ba bữa không trùng lặp, vậy thì việc ăn uống của cô sẽ bị chiều thành kén chọn hơn. Có đôi khi cô cũng không dám nghĩ đến chuyện sau này rời xa Diệp Bùi Thiên, mình phải quay về cuộc sống ăn mì và bánh khô như thế nào.
Lão Quách ăn như hổ vồ, Sở Thiên Tầm cũng hoàn toàn không yếu thế, cô còn không quên vừa ăn vừa gắp đồ ăn bỏ vào bát của Diệp Bùi Thiên để lát nữa anh mang về phòng ăn, vì anh đeo khẩu trang nên không tiện ăn cùng hai người được.
Đảo mắt một cái mà nồi thịt kho tàu đã thấy đáy, chỉ còn là chút nước thịt, lão Quách và Sở Thiên Tầm một trái một phải cùng lúc đặt tay lên mép nồi.
"Thiên Tầm, ngày nào cô cũng được ăn, còn tôi thì phải rất nhiều ngày mới có, cô nhường cho ông chú này đi." Lão Quách mặt ủ mày ê năn nỉ.
Sở Thiên Tầm trợn mắt nhìn ông ấy một cái rồi buông tay ra.
Lão Quách vui rạo rực xới thêm một bát cơm đổ vào nồi, đảo đều cho hạt cơm nào cũng được bọc nước thịt, sau đó mỹ mãn ăn từng miếng to.
Có một người phụ nữ đi vào trong sân, người này nhìn khoảng chừng hơn ba mươi tuổi nhưng trên người lại có cảm giác hủ bại gần đất xa trời, chị ta im lặng đi qua sân, mở cửa một căn nhà ra rồi đi vào sau đó đóng sầm cửa lại. Người đã vào nhà được một lúc rồi mà nhà vẫn tối om không có động tĩnh.
"Cô kia cấp bốn, nhưng chồng con chết cả rồi, có lẽ là thấy sống không có ý nghĩa nên ngày nào cũng nửa sống nửa chết như thế." Lão Quách giới thiệu hộ gia đình trong sân cho bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!