Ma chủng từ trên trời giáng xuống hủy diệt nền văn minh nghìn năm của loài người, đồng thời cũng đang thay đổi hệ sinh thái trên tinh cầu này.
Mọi người dần xuất hiện, khi mỗi một con ma vật chết đi, thảm thực vật trong vòng bán kính mấy km nơi xác nó ngã xuống như được tẩm bổ, bắt đầu sinh trưởng tươi tốt với tốc độ vô cùng nhanh.
Cho đến ngày nay, trải qua chiến tranh nhiều năm giữa người và ma, thành phố, đường giao thông, phòng ốc… Hầu hết các loại kiến trúc đều đã bị thảm thực vật vùi lấp. Bây giờ chỉ có thể nhìn thấy vết tích rỉ sét loang lổ dưới lớp cỏ cây tươi tốt, minh chứng cho loài người cũng từng có thời đại huy hoàng.
Nhưng muốn gieo trồng nông nghiệp dưới mảnh đất phì nhiêu này lại không phải chuyện dễ.
Rời khỏi căn cứ phòng ngự kiên cố, ma vật hoang dã ở khắp nơi sẽ tìm đến theo mùi hương của loài người. Việc gieo trồng và đi săn trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Ở một ruộng lúa vàng gần căn cứ có vô số người dân đang gấp gáp gặt hái.
Cho dù không được chăm sóc cẩn thận nhưng mảnh ruộng gieo trồng vào mùa Xuân này vẫn có thể lớn lên tươi tốt, cái khó ở đây chính là quá trình thu hoạch và vận chuyển về.
Hiện tại các thiết bị cơ giới hóa nông nghiệp không còn sử dụng được vì thiếu nhiên liệu. Nhưng tốc độ thu hoạch vẫn nhanh chóng như cũ bởi có sự trợ giúp của dị năng, một vài tháng đồ hệ thực vật đứng ở giữa ruộng lúa sử dụng dị năng để gặt hái.
Ngoài người bình thường ra cũng có không ít thánh đồ hệ tốc độ và lực lượng đều tham gia thu hoạch.
Xung quanh đồng ruộng có thánh đồ hệ chiến đấu trên người mặc giáp, tay cầm vũ khí tuần tra để đề phòng ma vật bị hấp dẫn lại đây.
Gần như mỗi một binh đoàn ở Xuân thành đều sẽ nhận được nhiệm vụ hộ tống thu hoạch mùa vụ vào mùa Xuân, binh đoàn Hồng Lang của Sở Thiên Tầm cũng không ngoại lệ.
Sở Thiên Tầm và Cao Yến ngồi ở trên một cái cột hình chóp thấp bên bờ ruộng, gió Thu phất qua mặt hai người, thổi bay mái tóc của bọn họ, thổi vào ruộng lúa nhấc lên tầng tầng sóng lúa.
Thứ mà hai người coi là ghế ngồi chính là cây cột có đỉnh hình chóp cụt, cây cột này đã bị đất đai vùi lấp hơn nửa, chỉ còn chừa ra đỉnh chóp loang lổ rỉ sét cùng với nửa hàng chữ màu vàng lấm bẩn, như là trước khi biến mất hoàn toàn, nó vẫn cố gắng nói cho người đời rằng mảnh đất dưới chân bọn họ đã từng là một trạm dừng chân trên đường cao tốc.
Phóng mắt nhìn ra, trong một mảnh ruộng vàng rực chỉ còn lại một cây cột cao sừng sững, những tấm bảng chỉ dẫn trước đây giờ bị vùi một nửa vào đất, có thể nhìn thấy tên thành phố và khoảng cách mơ hồ trên đó.
Sở Thiên Tầm nhìn cột mốc màu lam cách đó không xa, bên phải của cây cột mốc lấm tấm bùn đất kia viết trấn Bắc, bên trái viết Ba Lãng.
Ba Lãng.
Suy nghĩ của Sở Thiên Tầm bị hai chữ này kéo đi, lướt qua bờ ruộng vô biên đi vào trấn nhỏ Ba Lãng, trôi đến sa mạc rộng lớn vô ngần.
Trong tòa lâu đài lẻ loi ở trung tâm sa mạc có một người cô độc tịch mịch, bị người đời sợ hãi cùng cực.
Người kia luôn ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp, cúi đầu làm bạn cùng quyển sách.
Sở Thiên Tầm phát hiện có một chồi non bỗng nhô lên trong nội tâm hoang phế lâu ngày của mình, nó giãy giụa chui ra khỏi mặt đất hiu quạnh, muốn nở ra đóa hoa hồng nhạt.
"Thiên Tầm, em nhìn bên kia." Tiếng nói của Cao Yến ngắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Thiên Tầm,
Sở Thiên Tầm nhìn theo hướng cô ấy chỉ, Lâm Thắng đang ngồi trong góc cách đó không xa, khuôn mặt anh ta vặn vẹo, ánh mắt nhìn Sở Thiên Tầm tràn ngập oán hận. Người đã từng tự ti quá mức sau đó lại được mọi người theo đuổi ngưỡng mộ như anh ta là kiểu người khó chịu đựng sụp đổ nhất, chỉ việc bị Sở Thiên Tầm từ chối trước mặt mọi người cũng đã trở thành nỗi sỉ nhục lớn trong cuộc đời anh ta, như cái đinh trong lòng không thể quên được.
"Em nhìn ánh mắt gã như là muốn ăn thịt em luôn. Loại đàn ông này rất hẹp hòi, em nhất định phải cẩn thận." Cao Yến ghé sát vào tai Sở Thiên Tầm: "Nếu gã giở trò trong lúc chiến đấu thì em đừng có nương tay. Chị giúp em."
Sở Thiên Tầm lạnh lùng hừ một tiếng.
Ở thời đại pháp chế, có lẽ các cô gái gặp phải quấy rối thế này sẽ khó bề xoay sở. Nhưng đến thời đại này, dù giới tính nào mọi người cũng đã quen dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Nếu trong lòng người này có ý xấu, Sở Thiên Tầm cũng không tính toán mềm lòng với kẻ hại mình.
Tiểu đội trưởng Vương Đại Chí của các cô đi tới, Vương Đại Chí liếc nhìn Sở Thiên Tầm và Lâm Thắng, sau đó kéo Lâm Thắng sang một bên nói chuyện riêng.
"Thắng Tử, cậu còn không biết quy tắc của Hồng Lang à? Cậu muốn tìm gái bên ngoài thế nào không ai quản cậu, nhưng cô gái trong đoàn thì không thể đụng vào." Sắc mặt Vương Đại Chí không tốt lắm.
Lâm Thắng quay mặt sang bên, hừ nhẹ một tiếng qua lỗ mũi. Rõ ràng không nghe lọt lời Vương Đại Chí nói.
Ở Xuân thành, Hồng Lang cũng coi như một binh đoàn cỡ trung, đoàn trưởng Hồng Lang là Hàn Ngạo, một thánh đồ cấp bảy, trong đoàn có bảy tám tiểu đội. Tiểu đội trưởng đều do thánh đồ cấp năm cấp sáu đảm nhiệm. Cấp bậc của Vương Đại Chí là cấp năm hậu kỳ, không quá có tiếng nói, đặc biệt là với mấy người cấp năm sơ kỳ như Lâm Thắng.
"Nếu cậu nhất định phải như vậy tôi chỉ có thể xin đoàn trưởng điều cậu sang đội khác." Vương Đại Chí nổi giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!