Bởi vì ban ngày thật sự ăn quá no cho nên nửa đêm Sở Thiên Tầm bị tỉnh ngủ vì chướng bụng, cô xoa bụng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trên hành lang sáng đèn, trên cầu thang cũng sáng đèn, suốt dọc đường sáng trưng đèn dầu. Phòng ngủ của Diệp Bùi Thương lại càng sáng hơn bên ngoài.
Sở Thiên Tầm xoa mắt đi qua, nhìn thấy Diệp Bùi Thiên đang ngồi dựa vào đầu giường chăm chú đọc sách, trên người anh quấn băng vải trắng và khoác một chiếc áo khoác.
Giường của anh đã được trải một lớp đệm chăn và có thêm gối đầu, đây đều là đồ được Sở Thiên Tầm mua về, bây giờ mới thấy chiếc giường này giống như giường có người ngủ.
Sở Thiên Tầm nhìn đồng hồ, rạng sáng bốn giờ. Nhìn anh hoàn toàn không có vẻ gì là muốn ngủ cả.
"Sao anh vẫn chưa đi ngủ?" Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng gõ lên cửa.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt anh đã không còn bất cứ vết sẹo nào cả, mặt mày sạch sẽ trắng trẻo, quầng thâm mắt cũng đã biến mất nhờ có giấc ngủ đầy đủ trong hai ngày nay.
Bởi vì có được năng lực khôi phục rất mạnh cho nên anh có mang theo vết thương thức đêm thì người vẫn tỉnh táo khỏe khoắn. Sở Thiên Tầm không biết rốt cuộc ngày thường anh thức đêm tới mức nào mới có thể làm quầng thâm mắt đậm tới như vậy.
Sở Thiên Tầm biết Diệp Bùi Thiên sợ bóng tối, anh đã từng bị nhốt trong một kho hàng, bị bắt ở bên ma vật hung tàn suốt ba tháng, cho nên mới mắc chứng sợ bóng tối rất nghiêm trọng. Anh sợ hãi ở trong bóng tối một mình, sợ hãi ngủ trong đêm tối.
Nhưng cô không ngờ người này lại thức trắng đêm suốt ngày này qua ngày khác như vậy.
Diệp Bùi Thiên khép sách lại, anh không nói lời nào.
"Anh là người bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng." Sở Thiên Tầm ngồi xuống mép giường của anh, cô cầm lấy quyển sách anh vừa đặt xuống: "Anh ngủ đi, tôi ở đây cùng anh một lúc."
[One hundred years of solitude], một quyển sách tịch mịch mà cô độc.
Cô nâng tay, một cơn gió nhỏ lập tức quét qua dập tắt đèn phòng và những ngọn đèn bên ngoài hành lang.
Ánh sáng trong phòng nhu hòa hơn rất nhiều, Sở Thiên Tầm mở trang sách ra, cô ngồi ở mép giường của Diệp Bùi Thiên, đọc trang sách trong tay.
"Chúng ta đi trên lữ đồ nhân sinh, chạy vội trong những nhấp nhô, niết bàn khi gặp suy sụp, ưu sầu trải khắp toàn thân, đau đớn bay đầy đất. Chúng ta mệt, lại không thể nào ngừng nghỉ; chúng ta khổ, lại không cách nào lảng tránh…"
Vùng đất rộng lớn ngoài cửa sổ, bầu trời cao vời vợi, sao trăng lộng lẫy, tất cả đang nhìn chăm chú mọi sự trên thế gian.
Sa mạc trong đêm rất yên tĩnh, tiếng nói của Sở Thiên Tầm và tiếng gió sâu trong sa mạc cùng trôi đi rất xa.
Diệp Bùi Thiên chậm rãi nằm vào đệm chăn ấm áp, chăn mềm mại thoải mái bao vây cơ thể anh, làm cho anh có cảm giác hạnh phúc khi được chăm sóc.
Anh không biết mình thả lỏng tinh thần, chìm vào giấc mơ từ khi nào.
Ở trong mơ, anh thấy mình đứng trong hoang mạc vô biên, hắc ám vô cùng tận lao tới từ bên cạnh, nhanh chóng nhuộm đen hạt cát trắng, lan tràn tới dưới chân anh.
Anh liên tục lui về phía sau, cho đến khi lùi đến mép bờ vực chênh vênh, bên kia bờ vực là hoa trắng trải dài, cánh hoa mềm mại lay động trong gió, người kia ngồi trong bụi hoa, cô đang lật giở trang sách trong tay, tiếng đọc sách như nước ấm ngày đông, gió mát ngày xuân, rung động lòng người.
Trong lòng Diệp Bùi Thiên dâng lên khát vọng mãnh liệt, khát vọng có thể đi đến bên cô, nhưng giữa hai người họ có một vực thẳm sâu không thấy đáy.
Anh chỉ có thể đứng bên kia bờ vực, xa xa nhìn khuôn mặt đang hơi cúi của người kia.
"Ngẩng đầu nhìn tôi đi, nếu cô bằng lòng nhìn tôi, dù nói tôi nhảy xuống vực tôi cũng sẵn lòng."
Anh đã nghĩ trong giấc mơ như vậy.
"Thì ra tất cả những xán lạn từng có trong sinh mệnh đều phải dùng tịch mịch để đổi lại", người kia cúi đầu cười nhạt, thong thả đọc từng câu chữ trong cuốn sách.
Hắc ám dần lan tràn đến dưới chân Diệp Bùi Thiên, dù anh có tránh né cỡ nào cũng không thể tránh cho nó bò lên chân, lên người rồi bao trùm cả khuôn mặt mình được.
Diệp Bùi Thiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Trời đã sáng, Sở Thiên Tầm nghiêng đầu dựa vào tủ đầu giường ngủ ngon lành, quyển sách vẫn còn đang mở nằm xoài trên đùi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!