Chương 11: (Vô Đề)

"Đi thôi Thiên Tầm, em đang xem cái gì đấy?"

Trước khi đi, Cao Yến quay sang gọi Sở Thiên Tầm.

"A, vâng."

Sở Thiên Tầm không nhịn được quay lại nhìn thêm mấy lần, những hạt cát trên mặt đất đã không còn dấu vết, trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến một người.

Nhưng phía sau chỉ có rừng rậm yên tĩnh, tầng tầng lớp lớp tán cây lặng im nhìn lại chính mình, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng người mà cô nghĩ.

Nhóm thánh đồ cấp cao chiến đấu ở ngoài thành giống như hoàn toàn không mang đến ảnh hưởng gì cho sinh hoạt của cư dân tầng chót trong thành.

Diệp Bùi Thiên đi đến đầu phố lầy lội rồi dừng ở đó.

Tiếng người ồn ào, đường phố chen chúc làm trong lòng anh hơi bất an, anh kéo khẩu trang màu đen trên mặt, không biết cảm xúc kích động trong lòng mình là bực bội hay là sợ hãi.

Đi vào đám đông, từng cơ thể người tươi sống cọ qua người anh, khiến hô hấp của anh trở nên dồn dập.

Mùi không khí ở nơi đây rất vẩn đục.

Một loại hương vị hỗn tạp mùi bánh bao, mùi hôi của than cùng với mùi mồ hôi của cơ thể người phiêu tán ở không trung.

Đại ma vương rời khỏi sinh hoạt của loài người quá lâu, anh chậm rãi bước đi, cảm thấy chính mình như đang dần khôi phục hơi thở của sự sống.

Anh như trở lại rất nhiều năm trước, tuy rằng khi đó cuộc sống không quá tốt, bố coi thường, mẹ kế bài xích, em trai nhằm vào làm anh thấy đau khổ.

Nhưng khi đó anh cũng thường xuyên ngồi xổm trên đường phố như thế này, nghe âm thanh như thế này, ngửi mùi hương như thế này.

Lúc ấy ma chủng vẫn chưa buông xuống, không có ma vật hoành hành khắp nơi, loài người bên cạnh cũng còn là con người, sẽ không giống ác mã dữ tợn kéo anh rơi xuống vực sâu hắc ám, đôi tay anh cũng chưa nhuộm đầy máu tươi như bây giờ.

Diệp Bùi Thiên tránh đi đường phố đông người, vòng vào ngõ nhỏ dòng người thưa thớt, anh đi rất xa, thế rồi đi đến dãy nhà ngang lúc nào không hay.

Anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ ở xa.

Trên cửa sổ kia trồng mấy chậu cây xanh, có một chậu cây cà chua đã ra quả, quả cà chua đỏ mọng lấp ló sau tán lá xanh.

Anh đứng yên ở nơi đó rất lâu, bỗng nhiên cánh cửa sổ bị đẩy ra.

Người kia dò nửa người ra ngoài, trong tay cô cầm nửa miếng bánh màu nâu đang ăn dở, tay khác cầm bình có vòi sen để tưới cây. Cô vừa mới gội đầu, mái tóc ướt được gạt hết ra sau tai, khuôn mặt rửa sạch sẽ, nhìn cô có gì đó khác với thường ngày.

Sở Thiên Tầm vui vẻ sờ quả cà chua đỏ rực.

Lại có quả chín, hôm nay mình sẽ ăn nó.

Khoảnh khắc kia, cô nhạy bén nhận ra gì đó, cô ngẩng đầu nhìn sang, nơi xa không có một bóng người, chỉ có một cây ngô đồng xanh tốt cùng sợi cát vàng bị gió cuốn bay.

Là ảo giác đi.

Sao dạo này mình cứ nghi thần nghi quỷ.

Sở Thiên Tầm khẽ cười.

Xuân thành có một khu phố tự trị dơ bẩn và loạn lạc nhất tên là phố Đen.

Khu phố đông đúc này có một con sông chảy qua.

Nói là sông nhưng thật ra nó chỉ rộng hơn cái mương một chút, thượng nguồn con sông này chảy qua một khu căn cứ hỗn loạn không hề được quy hoạch cẩn thận, nó cuốn đi đủ loại rác thải của căn cứ, khi chảy đến phố Đen ở hạ nguồn thì nước đã đen hôi thảm không nỡ nhìn.

Chính vì khu phố có con sông này chảy quanh nên nó mới có cái tên là phố Đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!