Giang Tiểu Kiệt nhảy xuống từ ngọn cây, cậu giơ tay đánh nát băng, lấy ma chủng ra, tùy ý tung hứng viên ma chủng cấp năm màu xanh lục sang quý trong tay.
Hai người được Sở Thiên Tầm cứu là hai thánh đồ trẻ tuổi, bọn họ đều là thành viên trong binh đoàn Bạo Tuyết của Giang Tiểu Kiệt, hai người vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt đoàn trưởng của mình, cúi đầu gọi đại ca.
Bạo Tuyết là binh đoàn do một tay Giang Tiểu Kiệt, thánh đồ có dị năng đứng đầu hệ băng thành lập. Các thành viên trong binh đoàn hầu hết đều giống đoàn trưởng của họ, trẻ tuổi mà mạnh mẽ, thậm chí có không ít thành viên vẫn là trẻ vị thành niên.
Vị đoàn trưởng này tuy rằng rất trẻ tuổi nhưng tính cách không được tốt cho lắm. Tàn nhẫn táo bạo, hơn nữa còn bênh vực người mình không hề nguyên tắc, là người mà không một ai trong căn cứ dám tùy tiện trêu chọc. Thiếu niên lớn lên ở thời đại phế thổ, quan niệm thị phi đầu tiên học được chính là luật rừng cá lớn nuốt cá bé, so với người trưởng thành, bọn họ càng nhanh chóng vứt bỏ nhân tính đạo đức của thời đại hoàng kim, vì kẻ mạnh là nhất, dùng nắm tay để giải quyết tất cả vấn đề.
"Đúng là vô dụng." Lúc này, Giang Tiểu Kiệt đang thóa mạ hai thành viên vừa mới nhặt được tính mạng: "Chỉ là một con Độn Hành giả cấp năm mà suýt chút nữa là mất mạng, nói ra tôi biết để mặt mũi ở đâu."
Cậu mắng hoàn toàn không biết kiêng kỵ, hai thành viên trẻ tuổi trong đội cũng không dám nói một tiếng, chỉ có thể vâng dạ cúi đầu chịu mắng chửi.
Giang Tiểu Kiệt quay mặt đi, cậu liếc nhìn Sở Thiên Tầm một cái sau đó cười nhạo ném viên ma chủng kia cho cô.
"Thưởng cho cô, Bạo Tuyết chúng tôi không thiếu nhân tình của người khác."
Đối với Giang Tiểu Kiệt, cô gái cả người khói bụi này có đẳng cấp thấp đến mức không đáng giá nhắc tới.
Nhưng mà vừa nãy khi người này ra tay tàn nhẫn cùng với linh hoạt nắm chắc thời cơ để giết ma vật đúng là làm cậu hơi kinh ngạc.
Ở trong lòng Giang Tiểu Kiệt, thị phi đúng sai không có bất cứ ý nghĩa gì, kẻ mạnh, kẻ tàn nhẫn mới đáng để cậu chú ý liếc mắt một cái.
Trước khi rời đi, cậu đã định hỏi tên người này, nhưng sau đó cậu lại từ bỏ.
Người như vậy chỉ cần có thể sống sót thì sớm hay muộn cũng trở thành kẻ mạnh, sẽ xuất hiện ở trước mặt mình lần nữa.
Đến lúc đó lại hỏi tên cô cũng không muộn.
Tất cả mọi người ở đây đều hâm mộ nhìn Sở Thiên Tầm. Kia chính là ma chủng cấp năm, vốn dĩ phải phân cho tất cả những thành viên trong đội tham gia trận chiến này. Nhưng đoàn trưởng Bạo Tuyết ra tay, lại nói như vậy, không còn ai dám nhiều lời một câu.
Sở Thiên Tầm đang ở cấp bốn, nếu cô muốn cấp bậc tăng lên thì quả thật ma chủng cấp năm chính là thứ cô đang cần có.
Nhưng giờ phút này cô lại đang sững người.
Ở trước mặt cô, Giang Tiểu Kiệt trương dương ương ngạnh, có vẻ mặt kiệt ngạo khó thuần cùng thân hình tươi sống.
Cậu thanh niên sống được tùy ý trương dương này, ở thế giới trong giấc mơ của cô lại qua đời từ những năm đầu ma chủng buông xuống.
Chính mắt chứng kiến cái chết của Giang Tiểu Kiệt, nhưng bây giờ cậu vẫn sống sót đứng trước mắt mình. Những người sống đến cuối cùng, thậm chí là một vài người trở thành bạn của mình, ở thế giới này cô lại không thể hỏi thăm đến tên họ được nữa.
Diệp Bùi Thiên được cứu rỗi ở thế giới kia, hiện giờ vẫn đang trầm luân trong vực sâu tuyệt vọng.
Trận chiến kéo dài liên tục cuối cùng cũng kết thúc.
Trải qua trận chiến thảm thiết, ma vật cấp chín bị tiêu diệt, thành chủ Hoàn Thánh Kiệt của Xuân thành bị thương nặng, anh ta miễn cưỡng chống đỡ thân mình đi lấy ma chủng trong người ma vật.
Sau khi Bất Miên giả ngã xuống, quân đoàn ma vật do nó kêu gọi đến bị mất chỉ huy, làm theo ý mình, nhưng chẳng mấy chốc đã bị thánh đồ cấp cao ra tay tiêu diệt.
Các đồng đội trải qua khổ chiến hoan hô ăn mừng.
Nhưng Hoàn Thánh Kiệt lại hơi nhíu mày, trong lúc chiến đấu kịch liệt nhất, Bất Miên giả phát ra sóng âm công kích, thánh đồ hệ cận chiến đứng gần ma vật trực tiếp đứng mũi chịu sào, đầu đau như búa bổ, hai lỗ tai đổ máu, nhưng cũng trong giây phút ấy, anh ta mơ hồ nhìn thấy không trung có bàn tay ngưng kết từ cát vàng, bàn tay đó bóp cổ ma vật, Hoàn Thánh Kiệt đã nhân cơ hội này để lao đến đánh ma vật bị thương nặng.
Bây giờ Hoàn Thánh Kiệt nhìn sợi cát vàng rơi rụng trên đất, đây là dị năng điều khiển cát, từ khi nào mà gần Xuân thành lại có một cao thủ có thể một tay bóp chặt ma vật cấp chín, vị cao thủ kia còn ra tay giúp anh ta một phen mà không cần báo đáp.
Cấp bậc như vậy gần như có thể ganh đua cao thấp với vị đế vương Cát vàng Diệp Bùi Thiên kia.
Hiện tại Hoàn Thánh Kiệt đang ở đỉnh cấp tám, vì để có được viên ma chủng của con Bất Miên giả cấp chín, anh ta đã dốc hết toàn lực, bỏ ra tài lực khổng lồ để mời được Giang Tiểu Kiệt, đoàn trưởng binh đoàn Bạo Tuyệt và một số binh đoàn hùng mạnh khác tham dự.
Nhưng nếu không phải có vị cao thủ thần bí này ra tay hỗ trợ, thắng bại của trận chiến này vẫn là một ẩn số.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!